Page 145 - Xã Hội Việt Nam Thế Kỷ XVII
P. 145
ngôn) đã được đối đãi tử tế; người ta căn vặn hai ông xem
người Hòa Lan đến làm gì, tự ý đến hay bị phong ba đánh
dạt vào; hai ông trả lời rằng: “Chúng tôi ở Nhật Bản lại; được
nghe đại danh của vua chúa, nhân bên Nhật lại có chiếu cấm
dân Nhật không được sang Đàng Ngoài buôn bán nữa nên
ông quản lĩnh chi hội của thương hội Hòa Lan ở bên ấy có
phái một chiếc thuyền buôn sang để thân giao và buôn bán
với xứ Đàng Ngoài. Hai ông lại có xin các quan cho phép
chúng tôi được ngược sông và chở theo cả hàng hóa sớm
ngày nào hay ngày ấy”.
Quan trấn hải thấy tặng vật của chúng tôi do viên phụ
tá mang đến ít ỏi quá, trước hết khước từ ý chừng cho rằng
không xứng đáng với chức vụ của ông; nhưng sau cũng nhận,
lấy cớ rằng chúng tôi là khách lạ ở phương xa mới đến chưa
hiểu rõ phong tục ở đây. ông lại thể tất quá lòng mong mỏi
của chúng tôi; ông bảo chúng tôi ứng cho ông năm hòm bạc
để ông mua tơ và quế giúp chúng tôi. Viên phụ tá có trả lời
rằng không có quyền riêng để trả lời ông vê' chuyện đó. Sau
rổi quan (trấn hải) lại bảo rằng ông Hartsinck là trưởng đoàn
thương mại của chúng tôi nên đến công đường ông để bàn vê'
việc ấy. Viên phụ tá còn nói rằng thuyên cần áp mạn nhưng
phải đủ 45 thước nước mới được mà lòng sông chỉ sâu có
mười thước, lại hỏi xem còn có lối nào vào tốt hơn không thì
ông trả lời rằng ông cũng không được tường nhưng ông sẽ
phái người thành thạo để chỉ đường cho.
Nếu thế thì chúng tôi không cần đánh thuyên đến Sche-
phay (chắc là những đảo đá ngầm Ché-li-pai thuộc vể phía
Đông Nam đảo Cát Bà tức là những hòn Prakaki theo tiếng
gọi của người Hòa Lan) và bỏ neo ở khu đảo Roovers elland
(tức là đảo ĩle des Pirates) như đã định trước nữa.
Mồng 3 tháng Tư, - Chúng tôi định rằng ông Hartsinck là
trưởng đoàn chúng tôi sẽ đến thăm quan trấn hải và tặng ông
146