Page 135 - Xã Hội Việt Nam Thế Kỷ XVII
P. 135

Tavernier đã tả cảnh rồi và dân đây họ gọi là nhà táng (? Aya

              Tangh), gian nhà này có ba bốn tầng, cao chừng bốn mươi
              thước (pieds), trường ba mươi và khoát hai mươi thước; nhà
              táng làm bằng ván mỏng và xà nhẹ để có thể khiêng đi và
               tháo ra từng mảnh được. Bệ đặt trên bốn bánh còn phần trên
               thì bắc đàn và lắp như cách bọn thợ mộc ta dựng những cái
               xà nhà rất nặng.

                  Nhà  táng  trông  có  bê'  thế và vĩ  đại,  trang  hoàng bằng
               những hình chạm, thếp vàng, vẽ thuốc và sơn bằng sơn đắt

               tiền  sang  trọng  hết  sức,  ưa  những  hành  lang  nhỏ  và  hẹp,
               những bao  lơn,  cửa  sổ,  cửa lớn,  cổng làm cho  nhà  ấy đẹp
               thêm lên. Trên nhà táng lộng lẫy ấy, còn đặt một hình nhân
               tiên chúa nữa, cũng mặc quần áo nhiều tiền. Hình nhân ấy
               sẽ đem đốt luôn với những vật khác.

                   Mọi việc đã sắp đặt đâu vào đấy rổi, tân  chúa và quyến
               thuộc ngài từ sáng sớm hôm cuối cùng đã ngự ra đàn tràng.
               Các ngả đi đều có lính dàn, chúa Trịnh có vệ quân theo hầu, đi

               trước các đại thần và quan chức, chúa khóc than, tiếc nhớ, quỳ
               lễ gần hết ngày hôm ấy để dâng tiên chúa những đồ cúng thờ
               và thú vật bị hóa kiếp. Chiểu đến, thì thịt thà và các đổ cúng
               được đem chia cho những người dự vào cuộc lễ và quân lính.

                   Các thú vật thì  một phấn  dìm  cho  chết  ngạt  để chúng
               được  đi theo  tiên  chúa  mà  hầu hạ  ngài  dưới  cõi  âm,  một
               phần thì bỏ đi.

                   Mười giờ tối thì vô  số những đổ mã,  chim chóc,  ngựa,
               voi đem ra đỗt trước sân có cửa rộng trước nhà táng (?). ở
               đây tiên chúa, các người trong họ ngài, các quan lại quỳ lạy
               hình nhân tiên chúa một lần nữa. Các thầy phù thủy đọc sớ,

               hát ê a, nhẩy múa, làm phép để dọa nạt ma quỷ và làm cho
               dân tưởng rằng họ có phép thiêng, có thẩn nhập lúc bấy giờ
               như điên dại.



                                            136
   130   131   132   133   134   135   136   137   138   139   140