Page 77 - Việt NamVăn Minh Sử
P. 77

Nehĩa là chính noười  Việt chúng la, không cần phải  là người có chữ
     nghĩa,  chỉ  nghe qua những  tiếng ấy cũng  mường tưcmg  ra được  hình  ảnh
     của sự,  việc  hay  người  và vật.  Nhất  là với  sự gợi  ý  ở đây,  người  ta  sẽ  tự
     tìm ra được không biết bao nhiêư tiếng lượng hình khác:
           Ngơ ngác,  ngây  ngô,  bỡ ngỡ,  lăn  lóc,  lập cập,  len  lél,  bòng  bong,
     ngất ngưởng, lừ đừ, loe toét, phất phơ, lép bép, lật đât, lập loè v.v...
           Chúng  la  hãy  để  ý  xem  sự  diễn  tả  về  màu  sắc:  xanh,  đen,  vàng,
     trắng, đỏ, tím.
           Xanh  thuộc  bộ nằm,  với  âm  gốc ênh  mà anh  là  biến âm,  lủ sự trôi
     nổi  bổng  bềnh mà người  xưa thuần phác nhìn trời  và nước  một màu thấy
     lan xanh lên chiều cao.
           Đen  thuộc bộ ấn,  với  gốc ân, ân, mà en  là biến âm, ta những gì  từ
     cao chặn xuống và lừ sáng thành tối.
           Vàng thuộc bộ toani> với  gốc oanịỉ, ta sự lênh  láng tràn  lan và cảm
     tưởng loá mắt từ tối ra sáng.
           Trắng  thuộc  bộ  nằm  với  âm  gốc  am>,  ănịị,  tả  sự  nằm  ngang  ở
     đường chân trời mỗi lúc mỗi rộng hơn.
           Đỏ thuộc bộ eo với àm gốc o, ọ, tả sự thu gọn về mỗi lúc nhỏ hẹp hơn.
           Tím thuộc bộ nằm với âm gốc im, tả những gì chìm xuống và ngâm
     ở dưới.
           Từ nhận  dịnh  sơ khởi  và  đơn  gián  về  chiều  hướng  và  đặc  tính  của
     các màu, đến sự dùng những âm thích hợp dể dặt tên gọi, ta thấy ở đây có
     nổi lên một cách nhận thức và lý  luận riêng. Nhất định không phải sự tán
     rộng hay cô' ý nói ép gượng của lác giả. Bởi ta thử coi như mình còn cổ sơ
     chưa có tiếng, và thử dổi âm chơ lần lộn đi, thì ta sẽ thấy ngay là khống tả
     dược  những  màu  ấy.  Chẳng  hạn  như dỏ mà gọi  là danh,  và/ìíỊ mà gọi  là
     ró, deh  mà gọi  là dàin> thì  nhất định  không làm được người  nghe  mường
     lượng ra màu â'y.
           Chúng la lại để ý xem sự diễn lả về mùi vị:
           Ngon,  khi  nói  rồi  thì  nuốt  không  khí  cùng  với  nước  miếng  vào.
     Ngọt  cũng  nuốt  vào.  Nhưng  Chua  thì  há  miệng  ra cho  hoi  ra;  Chát  thì
     dặt  lưỡi  vào đầú  răng;  cay  thì  nhe  cả  răng  ra cho  hơi  thổi  qua đầu  lưỡi;
     Mận thì nhăn cả mặt lại; đắng cũng vậy. Sự tạo thành nên những tiếng ấy
     hán  cũng không phải  tình cò.  Mà nếu ta dạt mình vào thời  xưa,  khi chưa
     có tiếng nói, ta sẽ thấy sự biểu thị  những nhận xét đã phái có trước, bằng
     những  dáng  điệu  kèm  theo  những  tiếng  kêu,  dể  dần  dần  tiếng  kêu  ấy
     thành âm. khiến người nghe và nhớ lại kinh nghiệm bán thân là hiểu được
     người  nói.  Và cuối  cùng đê  bây  giò hễ đổi  âm  thì  không  thể nào diễn tá
     dược những mùi vị ấy nữa.
   72   73   74   75   76   77   78   79   80   81   82