Page 49 - Việt NamVăn Minh Sử
P. 49
kìiôiìíị ai hiết nữa. Hai là phép Ma Bồn: phép này dừng đè’ trà thủ rất
nglỉĩẹm. Mỗi khi thù ai thì ngầm lăv sát dá ha\ lù cây gỗ hém vào người
kia, có thế lùm cho vật dó lặn vào trong hạng người kia rỗi phát bệnh rất
nguv, không thể nào trị nổi. Trừ phi lại cần dến người ném dó mới có thể
lùm cho vật kia nít ra thì mới khỏi dược. Ba lù phép Tàng Hình; luyện
dược phép này thì ngay ghĩa han ngày mà làm cho không trỏng rhâv
mình. Hoặc khi muốn hại ai thì ngấm ngầm chém vào hóng người ấy, rồi
trở vé lun gươm di thì tự khác người kia phải chét. Hai thnật san này vì
cptan trên cấm ngặt cho nén gần dây không thấy xảy ra án mạng ấy nữa.
Xin chép vào dây dê’ thêm plìdn kiến văn ",
Điều đó chứng tỏ: trong vùng rừng núi hồi xưa có nhiều điều kv bí
và trong cuộc sống thái cổ tạo truyền thống cho đời sau, các thị tộc ở
vùng rừnc núi vẫn là những thị tộc hùng trưởng và dễ có diều kiện giữ
được thuần giông từ nguyên thuỷ.
Gần như mọi người đều đồng ý: những người ấy là những người
ngày nay gọi là Mườno.
Theo Nguyễn Bạt Tuy thì danh từ Mưòíng vốn không có nghĩa là tên
một giốnơ dân mà có nghĩa chung là làng ở sơn cước. Người Giao Chỉ ở
scm cước là Mol Mườnc và nsười ở đường xuôi, ở kẻ chợ là Mol Chợ. Sau
này nsười ta gọi tắt luỏn người ở trên Mường là người Mường nên danh
từ mới được hiểu là tên một giống dán.
Người Mường Anhdỏnâdiêng
Hiện nay người Mường vẫn còn nhiều ở vùng rừng núi Thanh Hoá.
Trải nhiều đời vua thống nhất bờ cõi ở miền xuôi, họ phải theo vương hoá
51