Page 306 - Việt NamVăn Minh Sử
P. 306
(Thôi) lòng (nsười mà có) đến được Trường An (về
phía bắc nữa).
(Thì cũns chỉ bằng) một tiếne chuông lúc đêm tàn từ
Giao Châu (gióng lên)
Toàn bài nói lên cái tình đậm đà thắm thiết của thi sĩ đối với Pháp
sư cùng nỗi nhớ chân thành cho đến tướng bóng Ngài đi ngoài biển mà
thấy cái gác nơi Ngài vẫn ngồi tụng kinh buổi sáng trở nên lặng lẽ và
trống rỗng vô biên. Và câu kết ước ao rằng lòng ngài tưởng đến Trường
An thì hãy gióng lên cho một tiếng chuông lúc đêm tàn ở Giao Châu.
Tmh thắm thiết của thi sĩ cổ Đảo liễn pháp sư Duy Giám khi sang
giảng kinh về cũng không kém Vcà đặc biệt còn ghi dấu tích Ngài giảng
kinh cho chính vua ngồi ở giường ngự nghe nữa. Bài thơ như sau:
TỔNG AN NAM DUY (ỈIÁM PHÁP sư
Giíỉm> kinh xuân diện lý.
Hoa nhiễu lUỊự.sàng phi.
Nam hải kv hổi quá
Cựu sơn lùm lão quy.
Xúc plĩomị hương tổn án
Lộ vũ khánh sanh V.
KlìómỊ thiiỷ ký như hỉ
Vãìu> lai tiêu tức hv!
Có nghĩa là:
(Ngài) giảng kinh ở trong Xuân Điện.
(Mùi) hoa thơm (dâng cao, bay) quấn quýt lấy giường
ngự (của vua)
(Bây giờ) Đường Nam Hải trở về lối cũ
Đến ngọn núi xưa của Ngài
Gió táp mùi hương (nhớ nhung) làm mòn cả án (nơi
ngồi trông theo nhau)
(Trong khi) mưa trên đường mừng vui lúc gặp mặt
(chắc làm lem cả) áo
(Trông ra) trời và nước đều một màu lần nhau cá.
Tin tức đi lại biết bao là xa xôi!
Triều đình vua và quan cùng kẻ sĩ của nhà Đường đối với các nhà
sư Giao Châu đã tràn trọng đến như thế, lại còn để các nhà sư ấy dự vào
các đoàn truyền giáo nữa.
Theo Trần Văn Giáp thì về đời Đường có ba doàn truyền giáo ỏ An
Nam. Đocàn thứ nhất có ba người Tàu, đoàn thứ hai cũng có ba người Tàu
318