Page 305 - Việt NamVăn Minh Sử
P. 305

,;(I)
                       Dây hoa treo quanh người làm áo cho ngài*
                       Ngài xếp đá xây một ngòi giếng mới‘“*
                       Xuyên qua rừng rậm tỉa giống gai*’’
                       Khi có người khách Nam Hải tới  gần
                       (Thì ngài) hỏi (bằng một giọng lơ lớ như) liếng Mường
                                                             ràng; Ai đấy?
         Nội  dung  bài  thơ cũng  lại  tôn  trọng  nhà  tu  như một  vị  Phật  sống.
   Không  những  thế,  chính  vua Đường triệu  thỉnh  những nhà sư Giao Châu
   sang tận cung vua giảng kinh thuyết pháp (cố nhiên bằng tiếng Tàu) nữa.
         Thi  sĩ  Dương  Cự  Nguyên  đời  Đường  ấy  đã  tặng  Pháp  sư  Phụng
   Đình bài thơ như sau;

                   TỐN(;  PHỤNG ĐÌNH  PHÁP sư  QUY  AN NAM
                       Cô lì ươn íị Nam Việt ngoại,
                        Vạn lý hạch vân phong
                        Kinh luận từ thiên khứ,
                       Hươm> hoa nhập hài phùng
                       Lộ đào thanh phạm triệt,
                       Thần cúc hoú thành trùng,
                       Tâm dáo Trư('m^ An mạch
                       Giao Châu hậu dạ chỉiní>.
         Có nghĩa là:
          Quê nhà của Ngcài ở Nam Việt cỡi ngoài
           Trên đường vạn dặm gió (duổi) mày tráng
           (Thói thế là) những lời giảng về kinh và luận đã xa
                                                    vắng (Thiên triều)
           (Những lời như) Hương và hoa gặp biển cả đã thấm
                                                     nhập với nhau.
           Cò bay trên sóng nước in hình trong suốt lên nền
                                                     trời xanh
           Sáng sớm mặt trời mọc mà toà lầu (nơi Ngài vẫn
                                      tụng kinh) lặng lẽ trống trơn cả.






   c a ụ ri  n iiiíi  u i ư c ,   ma  pnai  meu  meo  ngma  mọng  irưng  cua  loan  oai.  BƠI  inơ aa  cno
   biéì  ngài  tu  mỏt  mình  trong  núi,  hÌLi đến  độ  quên  ca  liếng  niiuời,  gặp  khách  Nam
   Hải  thi  dùng  giọng  lơ  lớ như giọng  Mường  ma  hỏi:  Ai  đâ>?.’  Ìhì  ngai  còn  hùng  hục
   lăn  đá  khơi  giềng yà tỉa gai  như mọt  lao công để làm  gì nữa?
       Cá cái  ý  nói  vô  lời  trên  lầu  lá chuối  cũng  phái  nhợ rằng  thi  sĩ xưng  tụng ngài  đã
   là  Phật  nói  ra kinh, chứ không phải chí  là một  môn dồ để lo việc chép KÌhhr
                                                                          317
   300   301   302   303   304   305   306   307   308   309   310