Page 284 - Việt NamVăn Minh Sử
P. 284

Phái  là một giống dân có sức chịu đựng như thế thì mới  lì ra nổi với
   sự bóc lột của chế độ thương mại thực dân Trung Hoa. Nhưng không phai
   sự chịu đựng đcã chỉ như thế mà thôi. Còn phái kể thêm:

   SỤ CHỊU ĐỤNG ĐAU ĐỚN

         Khi bị trong vòng bắt bớ giam cầm của bọn quan lại đô hộ thì người
   dân  Lạc Việt  phai chờ đón  tất  cả những sự đánh đập, cùm kẹp. khảo tra.
   mà  lính  tráng của họ coi  như những tục  lệ  để  ra tién.  coi  như những trò
   giải  trí bằng  cái  đau  đớn,  kêu khóc  của kẻ  khác, coi  như công tác thiêng
   liêng dể được lòng quan trên.

   S ự  CHỊU ĐỤNG  NHỤC  NHÃ

         Biết  muôn  vàn  nào  là  nhục  nhã  mà  kể.  Làng  xóm,  nhà  cửa,  đình
   miếu...  quân  đội  của  họ  xông  xáo  vào  bất  cứ giờ  giấc  nào.  Chỗ  thiêng
   liêng thờ tự của mình  không  là thiêng  liêng đối với  họ. Gặp mình thì  họ
   hống  hách  nạt  nộ,  không  có  tội  cũng  tìm  ra  tội  để  chửi  mắng  phủ  dầu.
   Tóm được vợ con mình  thì  họ có thể ngang nhiên cưỡng hiếp ngay trước
   mặt.  Của  cải  của mình  có  gì  hay  mắt.  họ  muốn  lấy  là  lấy.  Cho đến  cha
   mẹ, anh em, bà con, cả dòng giống của mình, họ muốn đánh chửi thế nào
   cũng  được.  Nếu  lộ ra một  chút gì  Icà  bất  bình thì  làng  bị  phá, nhà bị  đốt,
   người bị giết. Cái dã man của giống dân ấy là cái dã man đến độ â y  \
         Người ta giận mà không dám thở, tức mà không dám chửi bới, trông
   thấy những  hành  vi  xấu  xa nhơ nhớp của họ  mà không dám  khinh ghét.
   Chỉ  cứ lịm  đi,  nuốt  nước  mát  mà chịu  đựng.  Thói  quen  sống hướng nội,
   lắng hết tình cảm vào nội tâm của người Lạc Việt chính đã được hun đúc
   từ thời này.
         Người  ta nói:  một sự nhịn  là chín sự lành.  Và nói chữ Nhẫn  là chữ
   tương vàng, ai mà nhẫn được thì càng sống lâu.
         Nhãn và nhịn như thế, để coi cái thân phận làm người củ mình là dĩ
   nhiên phải khổ nhục như thế.

   S ự  CHỊU  Đ Ụ N íỉ  THÂN  PHẬN  MÌNH
         Đó là một thân phận người từ trẻ đến già và chết, lúc nào cũng quằn quại
   trong đen tối, hẩm hiu, không hề thấy một tia hi vọng nào thoát khố nhục.



      Chúng  tôi  phỏng  đoán  rằng  người  xưa  đã  phải  đào  hầm  để  thường  xuyên  chui
   xuống  đấy  lán  tránh,  căn  cứ  vào  sỏ'  âm  tượng  hình  đã  rất  nhiều  để  tả  những  vòm
   hang,  những  vũng,  những  nom  clòm  trong  bóng  tối,  nước  hình  tròn  như  ong,  om,
   ôm,  um,  ấp,  oăn,  uôn,  oay...  có  rất  nhiều  mà  chỉ  có  một  âm  quay  duy  nhất  để  tả
   những gì  vui,  những gì  bay trên  mây.
                                                                          295
   279   280   281   282   283   284   285   286   287   288   289