Page 279 - Việt NamVăn Minh Sử
P. 279

thật họ đã không thiếu gì. Những mánh lới đổ nắm giữ độc quyền trên thị
        trường  và  liéu  trừ địch  thú  cạnh  tranh  người  bán  xứ,  họ  lại  càng  không
        thiếu  gì  nữa.  Đến  những  mánh  lới  để  giữ bí mật  về  giá  cả  cũng  như sự
        điều chế hoá  phẩm cho dân địa  phương  không tự túc  phát  triển  được thì
        họ lại càng có nhiều hơn bất cứ một giống dân nào.
              Thành  ra  người  dân  sống chung  với  họ mà  không  bao  giờ có  thiện
        củm với họ.
              Điều dáng  lưu ý  là những nhà buôn này đã không klii  nào lại  không
        biết  lợi dụng cái thế chính quyền nắm giữ trong tay người đổng hưcTng của
        họ, hoặc  Icà  quân nhân, hoặc có khi  là cả các quan km nữa đế doạ nạt và ức
        hiếp dân trong việc mua bán, mà người ta gọi là mua bán cửa quyền.
              Đối  với  những  quý  vật  mà  quan  lại  hàng  Lang  người  bán  xứ cần
        phải có dể biếu xén chạy chọt  V(ýi  các quan cai trị thì chỉ riêng những nhà
        buôn  của họ mới  có, của dáng  một họ bán  lên mười cũng phải  cắm  đầu
        mà mua.  Mua rồi, đưa vào quan,  quan  lại  chuyển  ra  theo  một  lối  bí mật
        cho  họ,  đổi  lấy  vàng  bạc,  để họ  lại  bán  lần  nữa,  người  mua  dẫu  có  biết
        cũng dành chịu.
              Đối  với  những sản phẩm quý và hiếm ở bản  xứ (trân châu,  ngà voi.
        sừng tê giác, trầm, quế, yến...), họ chỉ cán ngồi nhà cho giá rồi thuê người
        đi  tìm  hoặc  dặt  tiền  cho  vay  trước  nhưng  giá  mười  họ  chỉ  trả  cho  một,
        không  bán  thì  không  đâu  mua cả,  mà  không  bán  cũng  không  được  nữa,
        khi đã vay tiền trước của họ.
              Đối  với  tiền  công  xá  trả  cho  kẻ  ăn  người  làm  thì  dể  hoàn  thành
        những công việc hay  phẩm  vật  bán  giá  thực  cao,  họ  lại  chi  tính  theo giá
        nhân công rẻ mạt của bản xứ.

        S ự  BÓC  LỘT
              Cứ như thế, sự bóc lột dã thật dến xương tuỷ của dân.  Bao nhiêu tài
        nguyên thiên  nhiên dều chỉ  có  một hướng chạy về cho người  đô  hộ.  Bao
        nhiêu của củi  dành  dụm  của  dân,  dân  cũng  không có  cách  gì  giữ nổi  để
        khỏi chạy về lay các chú,  khi  mình túng  bấn nghèo nàn đi, mà lỡ lại  gặp
        những tai nạn cần chạy chọt
              Sự câu kết giữa quan lại, quân  nhân, thương  nhân  đã  làm  việc tuần
        tự bóc  lột và hết năm này sang năm khác  như thế khiến cho dân  lao khổ
        hết  sức nhiều m.cà mỗi  ngày cứ một nghèo di, trong khi  kẻ dô hộ thì  giáu
        như bỡn.


        '"Vé  điêm  này  thì  lợi  hại  nhãì  là cái  liệm  cầm  clồ.  Thượng  vàng  hạ cám.  cái  gì  còn
        đáng  giá mang  tới,  họ cũng  cầm  cho cá,  dể quá  hạn  là  mất  mà chuộc  thì  phái  chịu
        một số tiền  lời.
               ý Ì A m   1 ^ 1
          / \ r
         290
   274   275   276   277   278   279   280   281   282   283   284