Page 281 - Việt NamVăn Minh Sử
P. 281

Với  tố  chức  như  vậy,  đã  không  thế  có  tư  nhân  nào  người  bản  xứ
        cạnh  tranh  nổi  trên  thươns  trường.  Ây  là  chưa  kể  khi  thị  trường  đã  nằm
        gọn  trong  tay  họ  thì  luôn  luôn  họ  lại  có  nhữns  cái  trò  tăng  giá,  hạ  giá,
        cầm giá, để ăn cướp tiền bạc  của dàn  một cách trắng  trợn. Toàn  thể mọi
        người  giầu  và nghèo của thuộc quốc vì  thế cứ dần dần  hao  mòn  hết  sinh
        lực đế nghèo mạt đi.




             Trong  khi  ấy  thì  tất  cả,  nó  lại  vãn  khinh  mình  là  man  di  mọi  rợ vì
        mình dói quá,  khổ quá,  nhục quá.  Nó đẩy mình vào cái  thế phải  thí thân
        làm  mọi  việc  nguy  hiểm  đến  lính  mạng dể  kiếm  sống  như vào  rừng  tìm
        làm  sản,  xuống  biến  tìm  hải  sán.  Nó  không  cần  đi  theo  đốc  thúc  mà  tự
        mình  phải  tự dốc thúc để kiếm  cho ra cái  gì  để đổi  lấy  miếng  ăn.  Cái g'i
        ấy  khi có thì đáng mười  nó tra cho một cũng  phái  bán,  vì  không bán thì
        không biết  có chỗ nào mua cả.  Mà ví thử có vì đi  kiếm  như thế mà chết
        thì tự mình làm mình chứ biết ai là người chịu trách nhiệm để kêu ca?


        S ự  CẢI TIẾN ĐIỂU  KIỆN  SINH  HOẠT
              Đã hoàn toàn không có. Cá đến cái thiện ý cái  tiến của người đô hộ
        đối với mức sống hết sức thấp kém của dân cũng không có.  Mọi nghề cần
        và có thể làm việc chế biến lại chỗ thì dều giữ bí mật, giao cho người của
        họ làm. Còn thuê mượn người bản xứ là chỉ để làm những việc nặng nhọc
        không cần biết đến tài nghệ chuyên môn gì cả.
              Đến nhũng cầu kỳ. đường xá, nhà ở,  làng xóm, dân thuộc dịa muốn
        làm  sao  di  dược,  ở  dược  thì  tuỳ  sức  mình,  Icàm  được  đến  dâu  thì  làm.
        người đô hộ trối kệ.  Việc ãn, ở, nằm, ngồi, may mặc, đi đứng... tồi  tệ đến
        dâu cũng mạc.

        ĐIỂU  KIỆN ĐỂ MẤT GIỐN(Ỉ

              Đến tình  trạng đau thương  như vậy  rồi,  cái  diều  kiện  dể mất  giống
        và  đồng  hoá  với  người  dô  hộ,  như những  giống  Việt  khác  ở miền  Nam
        Trung  Hoa,  trớ trêu  thay,  lại  là  sự  không  bị  nổ  khinh  miệt  và  sự  khôn
        ngoan đi cặp kè với nó làm tay chân bộ hạ của nó mà chia sớt mối lợi.
              Nhưng  người  Lạc  Việt  đã đành  chịu  sự khinh  khi,  đánh  cam  phận
        nohèo  và quay  vé  làng  với  ruộng  vườn  cứa  mình  mà  đùm  bọc  lấv  nhau.
        Ây  chính  là  sự dùng  tinh  thần  bám  lấy  đất  làm  lợi  khí chịu  đựng chế độ
        thương mại thực dân mà giữ lấy giống nòi vậy.

        292
   276   277   278   279   280   281   282   283   284   285   286