Page 283 - Việt NamVăn Minh Sử
P. 283

s ự  CHIU ĐỤNG  ĐÓI  K H ổ

              Chịu đựníỉ cho đến quanh năm  không được ăn  một miếng thịt.  Con
         cua đồng nhỏ như thế còn  giã nát ra mà ăn từ chất nước trong vỏ của nó.
         Con tôm gạo chỉ bằng hột thóc cũng vớt hết mà ăn. Trứng cua, trứng cáy,
         con  rươi,  con  nhộng  đéu  ăn  hết,  mà còn  kể  Icà  những  bữa  đặc  biệt.  Chứ
         bữa  thường chỉ  rau  muống  với  tương  “Còn  ao  rau  muống còn đầy  chum
         tương’’ hoặc một qua cà muối và lùa với cơm, chan bàng nước lã.  Mà cơm
         lại còn độn ngô, độn khoai, miễn ních được vào bụng cho khỏi cồn cào đã
         kể là ăn rồi.

         SỤ CHỊU ĐỤNG  RÉT UẠNH
               Rét buốt xương đến cá còn chết cóng nổi  lên  mặt  nước mà cũng  lội
         xuống  mò  cua  bát  ốc,  giầm  chân  dưới  ruộng  mà  cấy  lúa.  Rét  lạnh  mà
         không quần áo,  không chân chiếu, không than củi  sưởi  ấm, chí có một ổ
         rơm dể  gò  mình  và  giữ lấy chút  hơi  ấm, trong  khi  gió  lùa lừ tứ phía vào
         cái lều tranh rách nát mà vẫn nói; “Khéo ãn thì no, .khéo co thì ấm”.

         S ự  CHỊU ĐỤNG  THIẾU T H ốN

              Thiếu thốn dến dôi  guốc không cần có, ghế ngồi, giường  phản, bàn
         ghế, tủ cũng không cần. Cho dến bát dàn, nồi đất, đũa tre, toàn những thứ
         thật  rỏ  tiền  cũng đã  lấy  làm  được,  không  cần  phải  những  gì  sang  trọng.
         Mà đi  bộ từ sáng đến  chiểu,  lội  lên  lội  xuống  bì  bà bì  bõm,  nếu  cần  thì
         cũng  đi,  không  phàn  nàn  gì  cả.  Còn  đau  ốm  thì  bóp  muối,  nấu  lá  lẩu
         quanh  vườn  mà  xông,  dùng  sức  đề  kháng  trong  người  mà  át  bệnh  đi,
         không thuốc men gì cũng được.

         SỤ CHỊU ĐỤNG c ự c  NHỌC

               Cực  nhọc  để  “hai  sương  một  nắng”  làm  quần  quật  lừ  sáng  còn
         sương mù qua trận nắng buổi trưa dến chiều tà sương  lại xuống, mà  vẫn
         kiên nhẫn làm. không một lời  phàn  ncàn  nào cả. Cực nhọc “đổi bát mồ hôi
         lấy bát cơm”. Cực nhọc cho dến con trâu trỏng thấy sáng trăng tưởng trời
         sáng  thì  thở dài, còn con người  thì  làm không kể ngày đêm  gì  cả.  “Năm
         canh thì  ngủ có ba, hai canh  lo lắng việc nhà làm  ăn”.  Nhất  là người  đàn
          bà xay thóc  giã gạo đến gà gáy nửa đêm.  nằm chợp mắt  một chút, thì gà
          dã lại  gáy, để chổm  dậy  thái  khoai  đâm  bèo cho  lợn.  Cực  nhọc  cho đến
          cằn người đi, không  lớn dược  Vcà  chai đá da thịt ra, đến xậm  màu  nâu lẫn
          màu đất ruộng. Cực nhọc cho đến không phân biệt được giờ giấc, gà mới
          gáy nửa dêm đã chồm dậy quang gánh dể đi chợ.
         294
   278   279   280   281   282   283   284   285   286   287   288