Page 287 - Việt NamVăn Minh Sử
P. 287

Câ\ xanh thì lá cũng xanh
                                Cha mẹ lìiên lành dể đức cho con
             Và con cái  có  nhờ được đức  lành  của cha  mẹ mới  gặp những  may
       mắn  ở đời,  khiến  làm  ãn  khá  giả được.  Đó  là  cái  nhân  không  riêng  cho
       mỗi nghiệp kiếp, mà là cái nhân quả truyền đời:
                                Người trồng cây hạnh người chơi
                                Ta trổng cây đức để đời mai sau

       NHUNG CHẾT LẠI  LÀ ĐỂ SỐNCỈ
             Không sống cho cá nhân mình mà chính là cho con cháu.  Và người
       ta  đinh  ninh  rằng  hồn  còn  ở âm  cảnh,  người  ta  sẽ  còn  phù  hộ  cho  con
       cháu, còn trở về báo mộng, trở về run rủi cho con cháu gặp điều hay tránh
       điều dở và gàn quải những kẻ nào muốn hại con cháu mình.
             Thế là cả cuộc sống khi có mặt trên thế gian, đến lúc chết và lúc đã
       ở  ngoài  thế gian,  người  ta đều chi  nghĩ sống  cho củ cái  tập thể  là dòng
       dõi  của  mình.  Còn cũng  là cho  nó.  Mất  cũng  hà  cho  nó.  Và  còn cũng  là
       mất, mất cũng là còn vậy.



             Tư tưỏng triết lý sống còn ấy được nảy ra và rèn giũa trong điều kiện
       sống đen tối của thế kỷ thứ III, thứ IV đã được dùng làm kim chí nam cho
       con người  tìm ra lẽ sống, ca nguồn an ủi  và nguồn hy vọng để chịu đựng.
       Nhưng ta sẽ cần phải nói thêm đến sự thể hiện của tư tưcmg ấy.
             Chính  cuộc  đô  hộ  và  cuộc  chiếm  đóng  bằng  quân  đội  của  Trung
       Hoa đã  làm  người  Lạc  Việt  âm  thầm  khôn  lanh  và quỷ quyệt thêm.  Chỉ
       trong  nhà,  trong  hầm,  đóng  cửa  lại,  người  ta  mới  phóng  tâm  tin  được
       nhau.  Còn  birớc  ra khỏi nhà, cái  gì của người  đô hộ và tay sai  cũng đáng
       nghi ngờ cả. Từ lời nói tử tế đến việc làm àn nghĩa đều phải nghi ngờ là có
        một dụng tâm  xấu và ác  độc.  Nghi  trước,  rồi  mới  tìm  bằng  chứng cho  sự
        nghi ấy là đúng*''. Thì thrrờng một trăm điều cũng có 99 điều là dúng thật.
             Để đối  phó  với  sự nghi  ngờ ấy,  bọn  quan  lại  đỏ hộ gia tăng  khủng
        bố thì người Lạc Việt lại bắt buộc phải khôn khéo để mềm mỏng, rồi đón
        ý rào  lời  mà thoát  mình  khỏi  nanh  vuốt của họ.  Sự trí trá  phải  kể  là đến
        tuyệt đỉnh.  Trí trá  cho  đến độ  công  nhận cái  gì  của  anh  cũng  hay,  cũng
        phải, cũng tốt, cũng đẹp cả, nhưng trong  bụng thì tôi  không nghĩ thế. Cả
        nhận  rằng  mình hèn,  mình  kém,  mình ngu dại  cũng  được nữa nhưng  chỉ
        qua lúc ấy mà thôi''^'.


          Đê cho truyền thống về nghi  ngờ còn lại cho đến tận ngày nay.
          Nhiều tài  liệu cổ của Trung  Hoa ghi  nhận người  Lạc  Việt  là xảo trá.

        298
   282   283   284   285   286   287   288   289   290   291   292