Page 285 - Việt NamVăn Minh Sử
P. 285

Đứa trẻ  lọt  lòns  mẹ  đã mang  trong  người  hàng  trăm  thứ bệnh,  mà
        hộnh  gốc  là đói.  Chính cha mẹ nó có gì ăn đâu  mà chẳng  sinh  ra nó ốm
        yếu? Rồi mẹ nó có gì ăn để có nhiều sữa mà nuôi nó? Rồi cha nổ có gì dư
        mà thuốc men  tẩm  bổ cho nó? Đành  là nhờ trời:  “sống  thì  nuôi,  chết thì
        chôn”. Cái thân èo oặt, vàng vọt, cái thân như cái dái khoai, chí có cái da
        bọc cái  xương,  phải  đến  năm  lên  tám,  hết  cái  hồi  gọi  là  đốt  sài  mới  hơi
        chắc rằng sống. Còn trong vòng tuổi ấy thì nuôi mà vẫn sợ.
              Đứa  trẻ  sống  thì  khẳng  khiu,  mặt  xanh  như tầu  lá,  bụng  như bụng
        trống đầy giun"' lê  la trong  rác  rưởi, chịu đựng rốt  lạnh,  sợ hãi.  hành hạ,
        khinh khi như người lớn, để kéo lê đời sống dến tuổi lấy vợ lấy chồng.
              Lấy  vợ  lấy  chồng  là  sự  gặp  nhau,  kết  hợp  nhau,  của  hai  cái  thân
        phận đồng cảnh ngộ đau thương, để cùng chia sẻ với nhau những lo âu, sợ
        hãi, đói  rách,  buồn  thương,  cùng  tạo nên những đứa con  như mình  ngày
        trước  và cùng  gánh  chịu  mọi  cực  nhọc,  đau  đớn,  nhục  nhã  của  một  kếp
        người bị bóc lột.
              Chịu  đựng  như  thế cho  đến  lúc  được  chết  trong  canh  già  có  con
        cháu, anh em, họ hàng, chôn cất cho là điều lấy kàm may mắn và vinh dự.
        Còn  chẳng may  là  bị  người  đô hộ  đánh  chết,  đánh  nát  thây,  vứt  xác cho
        diều tha quạ mổ.
              Cả một thân phận người như thế, lấy dâu ra sinh lực để phấn đấu mà
        cái thiện điều kiện sinh hoạt của mình? Và thực thì tìm đâu ra nguồn yêu
        đời vui sống nữa?
              Sau  này  cho  đến  tận  bây  giờ,  sinh  viên  Việt  Nam  đi  ra  các  nước
        ngoài du học, ca thế giới dều công nhận rằng; phần thông minh thì những
        sinh viên ấy đã không nhường sinh viên của bất cứ nước nào cả.
              Nhưng  sức  cố gắng  của  đại  da  số chí  đến  dấy  thổi  dể  trở về  nước
        “khai  thác” bằng cấp của mình  mà kiếm  sống.  Còn theo đuổi  sự học  hỏi
        thêm  nữa.  sau  cái  học  nhà  trường,  để  thành  những  nhà  bác  học,  những
        nhà sáng chế, dóng góp sự thông minh của mình vào sự tiến hoá của nhân
        loại  thì  sinh  viên của ta  lại  phải  nhường các  nước,  là những  người  họ đã
        vưcn hồi còn cùng hoc.
              Tại sao vậy? Ây là tại cơ thể mỏi mòn mà rất nhiều thế hệ người qua
        đi, đã không  hồi  phục  lại  nổi  cái  sinh  lực của tổ tiên  đã  bị  nền  thực dân
        thương mại Trung Hoa hút hết từ hồi Bắc thuộc.
              Nhưng người Lạc Việt đã không bồng bế nhau dời khỏi đồng ruộng
        quê hương để đi nơi khác kiếm ăn.  Một phần vì tiến xuống thì gặp người


           Ta  thấy  toàn  những danh  từ mà có  lẽ  bệnh  lý  Nhi  khoa trên  thế giới  không  nước
         nào có cả
         296
   280   281   282   283   284   285   286   287   288   289   290