Page 286 - Việt NamVăn Minh Sử
P. 286

Lâm  Âp, tiến  về Bắc gập người Trung  Hoa, liến  về Tây  thì gặp núi  rừng,
    về Đông gặp biển cả. Con người như đã bị vây và bị bắt phái đứng chững
    một  chỗ  mà  chịu.  Một  phần  nữa  cũng  lại  vì  sức  mòn  mỏi  yếu  đuối  sợ
    phiêu  lưu.  Và  phần  chính  là quá có  sự thương mến  quê  hương  làng  mạc
    của mình, không nỡ bỏ nhà cửa mộ  phần của cha mẹ tổ liên.
          Người  ta đã đành  sống  trên  địa  bàn  cha  ông  đã để  lại.  Đành  thế để
    dùng triết lý nhà Phật  mà tự an  ủi  mình:  kiếp này  phải  chịu khổ nhục đau
    đớn để trả nợ của tiền kiếp và hy vọng sẽ được sung sướng hơn ở kiếp sau.
          Tuy nhiên, đấv là quan niệm về những biệt nghiệp của Phật giáo mà
     người Lạc Việt, bằng nền nếp sống của mình, đã pha trộn thêm nhiều sắc
     thái độc đáo nữa.

     SỔNG  KHÔNG  CHO  BÁN  THẢN  MÌNH

          Bởi  lẽ   GUỘC  sống  trong  hoàn cảnh ấy đã nhiều  buồn đau  hơn  là vui
     vẻ.  Nếp  sống  tình  cảm  của  người  ta  đã  thấm  sâu  vào  mạch  máu  nên
     không  hề  có  ai  ích  kỷ  chi  nghĩ  sống  riêng  cho  bản  thân  để  du  hí  hay
     hưởng  lạc.  Một  chén  nước  mắm  cúng  dùng  chung  cho  cả  gia  đình.  Một
     nám  gạo không dủ nấu cơm  thì  nấu cháo cho cả nhà, mỗi người húp một
     miếng để cầm hơi: “Chết một đống còn hơn sống một người”. Ây là người
     ta quan niệm rằng đến lúc sức tàn lực kiệt thì tất cả cùng chết, còn sướng
     hơn để sót lại một người cho người ấy đau buồn thêm.
          Người  ta quý  mạng sống của mình không phải dể cho mình,  mà để
     cho mọi người quây quần đùm bọc lấy nhau trong cả gia đình, để cho mọi
     người  biết  rằng  mình  còn  người,  mà  chia  vui  chia  buồn  với  nhau.  Gặp
     canh hoàn toàn thất vọng, người  ta cũng phải cố níu lấy cái sống, vì “một
     mặt người  là mười mặt của” và “người còn thì của hãy còn”. Cho dến lúc
     thật nhắm mắt tắt hơi, người ta cũng chí ước mong được nhìn thấy dủ mặt
     con cháu và người nhà thì mới yên bụng để ra đi.

     SỐNG  LÀ  ĐỂ CHẾT

          Là  để  sửa  soạn  cho cái  chết  mà  mình  muốn  được  có,  giữa  sự yêu
     thương, nhớ tiếc của mọi người, giữa sự yên tâm của chính mình rằng con
     cháu, gia đình sẽ yên ấm vui vẻ, và mình sẽ được chôn cất tử tế, không có
     diều gì đáng lo nữa*'*.
          Khi sửa soạn như thế, người ta đã lo sửa soạn bản thân mình và hành
     vi, ngôn ngữ, cử chỉ, trong suốt dọc đời để lưu lại cái đức cho con cháu:

     ( I )
       Truyền thống này còn  lại cho đến  gần đAy,  người ta sắm sẵn cái áo quan để trong
     nhà để chờ chết.
                                                                           297
   281   282   283   284   285   286   287   288   289   290   291