Page 288 - Việt NamVăn Minh Sử
P. 288

Trí trá  và nghi  ngờ là  hai  lợi  ích  sắc  bốn  của kẻ  yếu  để đươne đầu
    với chính quyền đô hộ mà tồn tại.
          Tuy nhiên, sự chống đối chỉ là chống đối tiêu cực. Chứ toàn dân tộc
    kể  như đã  gần  kiệt  quệ  hết  sinh  lực  rồi.  Cho  nên  suốt  155  năm  (từ 265
    đến 420 của nhà Tấn),  những  việc rối  loạn  trong triều Tấn  luôn  luôn có,
    mà  ở Giao  Châu  người  Lạc  Việt  đã  không  tập hợp  nhau  nổi  đê  có  một
    khởi nghĩa lón nào.
          Nào là loạn Bát Vương, vua Tấn phong cho các thân vương, đến khi
    chết, các thân vương ấy nổi lên đánh nhau suốt  16 năm.
          Nào  là  loạn  Ngũ  Hồ,  là  nám  giống  Hồ  ở  Tây  Bắc  nước  Tàu:  rợ
    Hung Nô. rợ Yết (Mông cổ),  rợ Tiên Ti (Mãn Châu), rợ Chi, rợ Khương
    (Tâv  Tạng)  đã  xâm  lăng  bát  vua  nhà  Tấn,  rồi  lũ  lượt  xưng  đế,  xưng
    vương, dựng thành trước sau  16 nước.
          Rồi sau đấy 120 năm nữa lại là Tấn đổ, cho  Tống, Tề, Lưong lên thay*'’.
          Biết  bao  nhiêu  những  cuộc  rối  loạn  như  thế mà  người  Giao  Châu
    khổng lợi dụng để nổi  lên được thì dứng là tại có quân đội chiếm đóng và
    quán đội ấy đã hành hạ dân dến kiệt lực rồi.
          Lòng người dược nung nấu trong não nùng thê thảm.  Và giọng ngân
    của người ta cũng nhuốm tiếng thở dài buồn bã và đều đều một điệu trong
    ca dao. Đó là cái điệu nức nở của những tiếng khóc than:
                        Ăn cưm / với mâm / thì ngắm / về sau
                        Ăn cơm / i’Ớ7 rau / mịâm sau / ngắm trước.
                        Lận dận / lao dao / phài sao / chịu vậy
                        Tới sô'! ăn mày / hị gậv / phải mang
                        Gái thương chổng / đương dông / buổi chợ
                        Trai thương vợ / nắng cpiái / chiều hỏm
                        Én hay thấp / miía ngập / hờ ao
                        En hay cao Ị mưa rào / lại tạnh
           Những  câu  ca  dao  này  đã  có  điệu  buồn  bã,  ủ  ê,  đều  đều  và  dài
    thườn thượt của những tiếng khóc than nên ta chắc đã có từ thời ấy.


    S ự íỉlẪ Y  (ÌIỤA TÌM  LỐI THOÁT
          Trong  tình  thế den  tối  tột  cùng  â'y,  người  Lạc  Việt  nào  cũng  chỉ
    dám đật  hy vọng  vào một  phép mầu nào dó đến  giải  cứu cho.  Có thể dã
    có  người  đi  lu  tiên  học  đạo,  mong  có  những  pháp  thuật  cao  cường  để
    dùng đối  phó với quân Tàu. có thể đã có người  không ngại hiểm nguy đi


      Đốn 542
                                                                           290
   283   284   285   286   287   288   289   290   291   292   293