Page 60 - Việt Nam Văn Hoá Sử Cương
P. 60

làm cho suy giảm.
      Nhưng nguyên nhân trọng yếu khiến công nghệ nước
   ta  không  phát  đạt,  từ  xưa  đến  nay  vẫn  ở  trong  vòng
   nhân  tuần,  là  bởi  nó chỉ  là  nghiệp  phụ,  một  nghiệp  bổ
   trỢ cho nông nghiệp.  Ngưòi dân quê làm  ruộng xong rồi
   mới làm công; nếu làm ruộng mà nên giàu thì họ bỏ hẳn
   công  nghệ  cho  những  người  nghèo  cần  phải  kiếm  chác
   thêm  vào sỏ đắc của nghề nông.  Ta thường thấy những
   đoàn thợ  mộc hay thợ nề,  những buổi nông khích  thì  đi
   rong  tìm  việc,  mà  đến  vụ  nông  thì  lại  về  quê  để  làm
   ruộng.  Cũng  có  làng  chuyên  riêng  một  nghề  như  làng
   Bát  Tràng  (Bắc  Ninh)  làng  Đức  Thọ  (Thanh  Hóa)  làm
   đồ  gôm,  làng  Thiên  Khúc,  làng  Vạn  Phúc  (Hà  Đông)
   làng  Bảo  An  (Quảng  Nam)  dệt  vải  lụa,  làng  Đại  Bái
   (Bắc Ninh)  đúc đồ  đồng, làng Gò Năng (Bình Định)  làm
   nón  dứa,  nhưng  đó  phần  nhiều  là  những  làng  ít  ruộng
   nên  dân  phải  sinh  hoạt bằng công nghệ.  Công  nghệ  đã
   là  nghề  phụ  thì  người  thợ  không  lưu  tâm  để  làm  cho
   nghề mình phát đạt.  Họ cũng không cần nhiều  vốh,  mà
   chỉ cần tay chân và một ít khí cụ thô phác là đủ.  Những
   vật  liệu  họ  dùng,  phần  nhiều  là  vật  liệu  tự  nhiên,  như

   tre gỗ mây ở trong rừng,  hoặc đất đá ở đồng ở núi,  hoặc
   bông họ tự trồng, tơ họ tự kéo, ít khi phải mua vật liệu ở
   xa.  Các khí cụ ấy từ xưa đến nay vẫn y nguyên như thế.
   Kinh nghiệm của người thợ chỉ dồn thành ngón khéo léo
   của  tay  chân,  chứ  không  thành  được  những  cuộc  cải
    lương hay  phát  minh  cơ  khí  để  đỡ cho  sức  người  như  ở
   Âu  châu.  Công  nghệ  của  người  Việt  Nam  là  toàn  dùng




    62
   55   56   57   58   59   60   61   62   63   64   65