Page 215 - Việt Nam Văn Hoá Sử Cương
P. 215

nỗi  gay  go,  cho  đến  thế  kỷ  thứ  ba  trưóc  Gia  Tô  mói
   thịnh hành.  Hai trăm  năm sau, phật giáo lại chia ra hai
   phái  đại  thừa  (mahâyana)  và  tiểu  thừa  (Kinâyana).  về
   sau phái tiểu thừa do phương nam (nam tôn) mà truyền
   sang Xiêm  La.  Cao Man,  tuy giữ theo chính truyền của
   Thích  Ca nhưng vì câu nệ  quá thành  ra hẹp hòi cằn cỗi
   lần đi.  Phái đại thừa thì do phương bắc (bắc tôn) truyền
   sang  Tây  Tạng,  Trung  Quốc,  Việt  Nam,  Cao  Ly,  N hật
   Bản,  trải  nhiều  lần  biến  cải  mà  nghiễm  nhiên  thành
   một tôn giáo  mới,  là  giáo A Di Đà  (amidisme)  khác hẳn
   vói phật giáo cũ; giáo ấy lại pha lẫn vói m ạt lưu của đạo
   giáo  ở  Trung  Quốic,  và  những  thổ giáo  ở  Tây  Tạng  mà
   thành một thứ phù chú giáo (tantrisme) thiên về mê tín
   và lễ bái.
      Phật  giáo  về  phái  đại  thừa  truyền  vào  nước  ta  vào
   khoảng  thê  kỷ  thứ  2  thứ  3.  ở   đòi  Đường  Đô  Hộ  phật
   giáo  ở  nước  ta  đã  thịnh,  cho  nên  có  những  vị  cao  tăng
   vừa  giỏi  thiền  học  vừa  thông  hán  học,  như  Vô  Ngại
   thượng  nhân,  Phụng Đình  pháp  sư và  Duy  Giám  pháp
   sư.  Đến  khi  nưổc  ta  độc  lập  thì  phật  giáo  ở  trong  dân
   gian  đã thịnh  lắm,  nên vua Đinh  Tiên  Hoàng  mới định
   giai  phẩm  các  tăng,  đặt  Ngô  Châu  Lưu  và  Trương  Ma
   Ni,  hai  vị  sư  có  tiếng  ở  đương  thòi,  làm  tăng  thống  và
   tảng  lục.  Vua  Lý Thái  Tổ khi  nhỏ  ở chùa  nên  rất  sùng
   bái  phật  giáo.  Nhà  vua  rất  trọng  đãi  những  người  tu
   hành,  thường  ban  y  phục  cho  tăng  ni,  lại  dựng  cung
   Thái  Thanh,  lập  chùa  Vạn  Tê  cùng  vô  sô"  chùa  khác
   khắp  trong  nước.  Năm  1018  vua  lại  sai  các  quan  sang
   Tàu thỉnh kinh tam tạng.  Đến đời Trần, tuy nho học đã
   thịnh mà phật giáo cũng đồng thịnh. Vua Nhân Tôn lấy


                                                              217
   210   211   212   213   214   215   216   217   218   219   220