Page 169 - Việt Nam Văn Hoá Sử Cương
P. 169

phải có trầu cau mối là giữ lễ.
        Trong việc  giao  thiệp,  việc buôn bán,  ngưòi  ta  đã  ăn
     miếng trầu của  nhau  thì  phải  nể  nhau,  cho  nên  có câu
     rằng:  "Miếng trầu là đầu thuốc câm". Lại có câu "Miếng
     trầu  là  đầu  câu chuyện"  để  tỏ  rằng trầu  cau  là vật  rất
     thường dùng trong cuộc thù tạc vãng lai.
        Nước ta hầu hết người nào cũng biết ăn trầu,  nhất là
     đàn bà thì có nhiều người nghiện trầu,  ăn luôn cả ngày,
     lại thường nhai kèm với miếng thuốc.
        Theo các nhà  sử học  thì  tục  ăn  trầu  của  ta  có  từ  đòi
     Ván Lang.  Sách Lĩnh  Nam trích  quái chép  sự tích trầu
     cau đại khái như sau này:
        Đời thượng cổ có một ông  quan họ  Cao sinh  được hai
     con trai; con cả là Tân,  con thứ là Lang,  m ặt mũi giốhg
     nhau như hệt. Đến khi  17,  18 tuổi cha mẹ  mất,  hai anh
     em  đem  nhau  đi  nơi  khác,  theo  học  một  ông  thầy  họ
     Lưu.  Nhà ông thầy có người con gái  19 tuổi,  trông thấy
     hai  chàng  kia  đẹp  trai  và  hiền  lành  bèn  đem  lòng  yêu
     mến, muốh kết làm vỢ chồng. Nhưng nàng không biết ai
     là  anh,  ai  là em,  bèn bưng  một bát cháo với  đôi đũa  ra
     mòi hai người và để ý xem ai ăn trưóc.  Khi nàng đã biết
     đích Tân là anh, bèn xin với cha mẹ cho lấy người ấy.
        Từ đó hai vỢ chồng  đằm  thắm   với nhau  mà tình anh
     em lạt lẽo, người em phẫn chí bỏ anh mà đi. Đi đến nửa
     đường gặp một khúc suôi sâu chảy mạnh không thể nào
     qua được,  người em  mới ngồi ỏ bò mà khóc cho đến chết
     rồi  hóa  ra  một  cây  cau.  Người  anh  thấy  em  đi  mãi
     không về bèn bỏ nhà đi tìm,  đến bò suối ấy thì thấy em
     đã chết, xác nằm  dưới gôc cây cau, anh thương tình quá,
     đập đầu vào gốc cây tự tử rồi hóa ra một hòn đá.  Người


                                                                 171
   164   165   166   167   168   169   170   171   172   173   174