Page 173 - Việt Nam Văn Hoá Sử Cương
P. 173
mà châm chước theo lốì quần áo của người Có lẽ
từ bấ^ giò, người đàn bà đường trong bắt đầu mặc áo gài
’ khuy và mặc quần, mà không mặc áo thắt vạt và mặc
váy như người đường ngoài nữa. Đòi Minh Mệnh có lệnh
cho đàn bà đường ngoài phải mặc quần, nhưng chỉ
những người giàu sang ở thành thị tuân theo, chứ ở nhà
quê thì đến nay đàn bà cũng vẫn mặc váy.
Ngày xưa trừ các quan cùng những người giàu sang ở
thành thị thì mới đi giày hạ, còn người thường chỉ đi
guốc hay đi chân không. Đàn bà đường trong thường đi
guốc sơn. ớ đường ngoài thì đàn bà đi dép.
Đàn ông ở đường trong cũng như ở đường ngoài đều
bôi tóc và chít khăn; đàn bà ở đường ngoài thì bao tóc
hoặc chít khăn, còn ở đường trong thì họ bối tóc và trùm
khăn.
Về các thứ nón đội thì đại khái đường trong chỉ có
nón lá và nón bài thơ ở Huế, và nón dứa hay nón Gò
Găng ở Bình Định, ớ đường ngoài thì đòi trưốc có rất
nhiều thứ nón. Theo sách Vũ Trung tùy bút thì các cụ
già đội nón mền giải (ngoan xác) hay là nón tam giang,
con nhà quan và học trò thì đội nón lá (phương đẩu đại).
Người lớn và trẻ con nhà thường ỏ thành thị thì đội nón
lá sen (liên diệp), ở Hà Thành thì đàn ông đàn bà đều
đội nón dâu (cổ châu), trẻ con thì đội nón nhỏ khuôn
(tiểu liên diệp). Đàn ông đàn bà nhà quê thì đội nón sọ
nhỏ (xuân lôi tiểu). Người hầu hạ thì đội nón khua (viên
đẩu). Người có tang chế thì đội nón cạp (xuân lôi đại).
Ò đời gần đây thì đàn ông thường dùng nhất là nón
Description historique de la Cochinchine par Koffler (Revue
indochinoise, 1911).
175