Page 176 - Việt Nam Văn Hoá Sử Cương
P. 176
chắc. Theo ông H. Maspero thì tục nhuộm răng cũng
như tục ăn trầu, dân ta có từ thòi đại Văn Lang. Nhưng
hai tục ấy không phải là phong tục đặc biệt của người
Việt Nam, vì người Cao Man, người Ân Độ, người Mã
Lai, ăn trầu còn nhiều hơn người Việt Nam, mà răng
nhuộm thì ta thấy người Nhật Bản xưa cùng người Mã
Lai và ít nhiều giốhg thổ dân ở Nam Dương quần đảo
cũng có tục ấy.
Người Việt Nam bất câu nam nữ, chừng 16, 17 tuổi
thì đều nhuộm răng. Vì những chất dùng để nhuộm là
những chất nồng và cay, nên môi và lưỡi đểu sưng,
khiến người nhuộm răng phải nhịn cơm và đồ ăn cứng
đến nửa tháng, chỉ ăn đồ lỏng (cháo) hoặc đồ không nhai
mà dễ nuốt (bún) mà thôi, vả chăng trong thòi kỳ
nhuộm phải để cho thuốc ăn chặt vào răng, nên cũng vì
lẽ ấy mà phải kiêng nhai đồ cứng.
Theo thói thường ở nước ta xưa thì người nào để răng
trắng là người bất chính, bị thiên hạ chê cười. Những
câu: "răng trắng như răng chó". "Răng trắng như răng
ngô" đều có hàm ý bỉ bạc. Răng đen là một yếu tô" của
nhan sắc đàn bà con gái^^\
Dẫu người đẹp đến thê nào mà răng không đen
nhánh thì nhan sắc cũng giảm. Bởi vậy cho nên người
nước ta nhất là đàn bà con gái, nhuộm răng rồi còn phải
dùng những thuốc gọi là thuốc xỉa để giữ cho răng được
đen luôn.
Có những câu ca dao: "Lấy chồng cho đáng tấm chồng, bõ công trang
điểm má hồng răng đen" và "một thưong tóc bỏ đuôi gà; hai thương ăn nói
mặn mà có duyên; ba thương má núng đồng tiền; bôn thương răng nhánh
hột huyền kém thua...". Còn đàn ông thì có thói để móng tay dài. Móng tay
càng dài bao nhiêu thì càng tỏ rằng người ấy phong lưu bấy nhiêu.
178