Page 149 - Việt Nam Văn Hoá Sử Cương
P. 149

mà  chuộc  tội,  nước  ta  mới  bắt , đầu  có  pháp  luật  thành
     văn  là  từ  đó.  Đòi  Lý  Thần  Tôn  vua  hai  lần  hạ  dụ  qui
     định  việc  mua  bán  và  tranh  tụng  về  ruộng  đất;  đó  là
     manh  nha  của  hộ  luật  nước  ta.  Sang  triều  Trần,  đời
     Thái Tôn lại soạn bộ Quốc triều hình luật.  Đòi Trần Dụ
     Tôn soạn thêm  một bộ bổ khuyết.  Hình phạt triều Trần
     có ba hạng tội nặng;  một là tội đồ,  khắc chữ vào trán và
     bắt cày cấy công điền; hai là tội lưu,  đem đày ở châu Ác
     thủy  (huyện  An  Bang,  tỉnh  Quảng Yên  bây  giò),  ba  là
     tội chết. Phạm tội đại nghịch thì bị chém. Cứ sách Cố sự
     sao (do Lịch triều hiến chương viện dẫn) thời bình pháp
     đòi  Trần  tàn  khốc  lắm,  ví như  kẻ  trộm  bị  bắt  thì  phải
     chặt  ngón chân  và  đem  cho  voi  giày,  hoặc  cho chủ  mất
     trộm muốn xử cách gì mặc ý.
        Sang triều Lê, vua Thái tổ theo pháp luật nhà Đường
     mà  đặt  ngũ  hình  là:  xuy,  trượng,  đồ,  lưu,  tử,  và  lệ  bát
     nghị  là:  nghị  thân,  nghị cố,  nghị  hiền,  nghị  năng,  nghị
     công, nghị quí, nghị cần, nghị tân^^\ Lại có lệ trừng phạt
     những  kẻ  rượu  chè  cò  bạc  rất  nghiêm  khắc,  như  vô  cố
     mà  tụ  họp  chè  chén  thì  phạt  100  trượng,  đánh  bạc  thì
     xử  chặt  ngón  tay  m ất  một  phân.  Đòi  Lê  Thánh  Tôn


     hiếu  (chửi  mắng  hay  nói  xấu  cha  mẹ  ông bà,  không để  tang cha  mẹ  ông
     bà); bất mục (mưu sát hay là bán bà con trong hàng ty thôi trỏ lên...); nội
     loạn (tức là loạn luân); bất nghĩa (dân giết quan phụ mẫu; binh lính và hạ
     lại giết quan trên...).
       Điểu "bát nghị" chỉ tám hạng ngưòi nếu phạm tội thì được hưỏng đặc ân,
     không  phải  khảo  tấn.  Tám  hạng  người  ấy  là:  Bà  con  gần  của  vua  (nghị
     thân);  người  cố  cựu  trong  hoàng  gia  thưòng  hầu  hạ  bên  vuạ  (nghị  cố);
     người có công trạng lân  (nghị  công);  người  hiền  đức  (nghị  hiền);  ngưòi có
     đại  tài  năng  khéo  phù  tá  vua  về việc  quân  việc chính  (nghị  năng);  người
     làm  quan to  mà cần cán  gian  lao  (nghị  cần); người làm quan vào  bậc cao
     quý nhất (nghị qm"); người tôn thất tiểu triều là khách của bản triều (nghị
     tân).
                                                                 151
   144   145   146   147   148   149   150   151   152   153   154