Page 137 - Văn Ôn Thi Đại Học
P. 137
Con đường không nhỏ hẳn, mà chỉ là "nhỏ nhò", gió cũng
không đủ mạnh để "xiêu", mà chỉ là ” xiêu xiêu", và vì gió "xiêu
xiêu" nên cành hoang không lả, mà 'Vả Zả". cảnh vật dường như
muôn xinh hơn một chút, dễ thương hơn một chút, mềm mại, lả
lơi hơn một chút. Những hình, ảnh vốn bình, dị, quen thuộc của
♦ •
tự nhiên bỗng trở nên có hồn, có tâm trạng, trỏ nên tình tứ hơn,
biết làm " Duyên ” với đất trời và cori ngưòi. Vạn vật biến
chuyển rất md hồ. Cái biến chuyển ấy trong cảnh, trong ánh
nắng trỏ về chiều phải cảm nhặn bằng tâm hồn, bằng rung động
nhạy bén, tinh vi như Xuân Diệu mối phát hiện và miêu tả ra
được. Sự tinh tế đó ta còn bắt gặp trong rất nhiều bài thơ khác
của Xuân Diệu, chẳng hạn khi Xuân Diệu viết:
%
"Khôrtg gian như có dây tơ
Bước đi sẽ đứt động hờ sẽ tiêu".
hay:
"Những luồng run rẩy rung rinh lá
%
Đôi nhánh khô gầy xương mòng manh."
Bình hai câu thơ MCon đường... trở chiều"y Hoài Thanh .viết:
"Cảnh như muôn theo lời thơ mà tan ra. Nó chỉ mất đi một tí rõ
m
ràng để được thêm rất nhiều thơ mộng". Có lẽ khi viết câu phê
bình rất tinh, tê này, Hoài Thanh đâ thấy được nét độc đáo trong
hai câu thơ trên là gợi sự liên tưởng, tưởng tượng chứ không
phải là cung cấp một bức ảnh chụp rõ ràng cho ngưòi đọc. Một
loạt từ láy lioàn toàn: "nhỏ nhò", 'xiêu xiêu", ‘Élả lả" được xếp đặt
tài tình trong hai câu thơ không chỉ vẽ nên dáng nét mềm mại,
yểu điệu, xinh xắn của con đường, mà còn tạo ra một điệu nhạc
êm, quyên luyến. Điệu nhạc tâm hồn của những con người tuổi
trẻ trên con dường mùa thu buổi ấy:
138