Page 134 - Văn Ôn Thi Đại Học
P. 134
“Một tối bầu trời đắm sắc mây
Cây tim nghiêng xuống nhánh hoa gầy
Hoa nghiêng xuống cò, trong khi cỏ
Nghiêng xuống làn rêu, một tốỉ đầy."
(Vói bàn tay ấy)
Hay một sóm mai giữa khu vườn xuân, cặp mắt "xanh non”
củạ Xuân Diệu đã phát hiện ra sư vô ý đến thành hữu ý của làn
gió thơm:
"Áng sáng ôm trùm những ngọn cao
Cây vàng rung nắng, lá xôn xao
Gió thơm phơ phất bay vô ý
Đem đụng cành mai sát nhánh đào".
(Nụ cười xuân)
Có thể nói, thiên nhiên trong thơ Xuân Diệu dù ở đâu, vào
thòi gian nào, cũng vẫn là một thiên nhiên rạo rực sức sông và
đắm say tình ái. "Thơ Duyên’ viết về một buổi chiều mùa thu,
•nhưng là một chiều thu thoáng đãng, êm ái, tươi tắn và thơ
mộng chứ không hiu hắt, cô liêu.
K hổ I:
Ngay từ khổ thơ đầu, Xuân Diệu đã mở ra trưổc mắt ta một
thế giói hài hoà, tràn trề màu sắc, ríu rít thanh âm:
"Chiều mộng hoà thơ trên nhánh duyên
Cây me riú rít cặp chim chuyền
Đổ trời xanh ngọc qua muôn lá
Thu đến - nơi nơi động tiếng huyền".
135