Page 132 - Văn Ôn Thi Đại Học
P. 132

Phân tích - bình giảng bài "Thơ Duyên”













                                                               ĐỂ NÀY CẦN:






                                                                1.  Bài  thơ  thể  hiện  rõ  hồn  thơ  Xuân  Diệu:  yêu  đời,  khát




                                                  khao  giao  cảm với đòi  mãnh  liệt,  có  tâm  hồn  "bồng bột",  "say





                                                  đắm tình yêu", "say đắm cảnh trời". Vì thế cả tình lẫn cảnh đều



                                                                                                            *
                                                  "náo nức xôn xao" vô cùng.






                                                                2. "Thơ Duyên" có sự vận động thòi gian từ chiều đến hoàng




                                                  hôn. Cùng vối sự vận động của thời gian là sự yận động của cảm





                                                   xúc  cái "tôi"  Xuân  Diệu.  Váà  trái  tim  ”Lần  đầu  rung động  nỗi




                                                   thương yêu", thi nhân thấy đất tròi, cảnh vật và lòng người đều





                                                   hòa điệu, cặp đôi, như có "duyên" với nhau. Thế là cảnh trí hữu




                                                   tình bỗng nhiên trâ thành bà mốĩ xe duyên cho cặp trai gái vôn





                                                   đa tình đa cảm:"Trông thấy... lòng anh thôi đã cưới lòng em".





                                                                 3. Về nghệ thuật: Từ nhịp  diệu đến hình ảnh,  từ cách cảm





                                                   đến cách nghĩ đều bộc lộ rõ phong cách Xuân Diệu: cổ điển mà




                                                   rất hiện đại, rất mới.  Chú ý khai thác, phân tích cách sử dụng





                                                   từ láy rất tài tình của Xuân Diệu.














                                                                 Mở bài:





                                                                 Từ cảm giác ngố ngàng,  xôn xao buổi ban đầu của làng thơ





                                                   Việt  Nam  khi  Xuân  Diệu  bước  tới  với  "òộ y phục  tối  tân  của





                                                    người phương xa", người ta bắt đầu nhặn  thâV trong thơ Xuân




                                                    Diệu "một  nguồn sông rào rạt chưa từng thấy ở chôn nưác non





                                                    lặng lẽ này".  Thế Lữ -  ngưòi  đầu  tiên khấng định sự thắng lợi





                                                    của Thơ Mới -  đã  đón chào Xuân Diệu bầng một tiếng reo vui:











                                                                                                                                                                                                                                                            133






                                                                                                                                                                                                                                                                          1
   127   128   129   130   131   132   133   134   135   136   137