Page 128 - Văn Ôn Thi Đại Học
P. 128
người và con người" (Nguyễn Đăng Mạnh). Theo Xuân Diệu,
mục đích của đòi là sự sông; mà còn gì làm cho sự sông đầy đủ
hơn là xuân và tình.
Xuân, trong thơ Xuân Diệu là "Xuân không mùa", nghĩa là
xuân nơi chính lòng người.
"Một ít nắng vài ba sương mòng thắm
I .•
Mấy cành xanh, năm bảy sắc yêu yêu
... Xuân đã săn trong lòng tôi lai láng"
Hoặc cảnh xuân, thiên nhiên có xuất hiện thì dưới ngòi bút
của ông bỗng trỏ thành thiên đường trên mặt đất, một bữa tiệc
của trần gian như mời mọc mọi người:
"Này đây hoa của đồng nội xanh rì
Này đây lá của cành tơ phơ phất
... Tháng Giêng ngon như một cặp môi gần"
(V ội vàng)
Và chính nhà thơ đã bộc lộ sự thèm muôn hưỏng thụ cuộc
sống bằng mọi giác quan và hết mình với nó:
%
- ”Sống toàn tỉm! Toàn trí. Sống toàn hồn
Sống toàn thânỊ Và thức nhọn giác quan"
«
- "Muôn nỗi ấm với muôn ngàn nỗi mát
Ta đều ăn, nhấm nhía rất ngon ỉành"
Có khi sự thèm, muôn đạt đến độ nồng nàn, thì nhà thơ như
muôn chiếm đoạt, hưỏng thụ tất cả:
ầ
- "Ta bấu răng vào da thịt của đời"
- "Hỡi xuân hổng, ta muốn cắn vào ngươi"
a ! -
129
9 - V Ô T Đ H