Page 124 - Văn Ôn Thi Đại Học
P. 124

III. Khát vọng giải thoát nhưng hoàn toàn bế tắc





                                                            Qua những pho tượng La Hán, Huy Cận không chỉ miêu tả




                                              được những tột cùng khổ đau của chúng sinh mà còn  gửi gắm




                                              niềm khát khao cháy bỏng của họ muôn giải thoát truy tìm lời




                                              giải đáp; đồng thòi cũng thể hiện sự bế tắc tột độ!





                                                            "Mặt cúi, mặt nghiêng, mặt ngoảnh sau





                                                            Cho đến bây giờ mặt vẫn chau"





                                                            Các vị mang nỗi đau trần thế của con người nên mỗi cá thể




                                              đều muôn tìm đường giải thoát với những nỗ lực rất cảm động:




                                              "Mặt  cúi,  mặt  nghiêng,  mặt  ngoảnh  sau".  Câu  thơ  đã  diễn  tả



                                              được  những  tư  thế tìm  đưòng  của  các  vị  có  cái  gì  đó  như  là




                                              cuông quýt. Mỗi một từ "mặt" lại gán liền với một động từ "cúi"




                                              "nghiêng" "ngoảnh sau" làm thành một câu ghép đẳng lập khiến




                                              cho người đọc thấy rõ được những cô" gắng, nỗ lực rất vất vả, khó




                                              nhọc của các vị La Hán trên con đưòng tìm lối thoát. Các vị như



                                              quay cuồng trong một vũ điệu đầy bi kịch.  Các vị đã tìm khắp




                                              mọi hướng 'Tám phương trời, mười phương Phật" và đã hỏi đến




                                              những  đấng  tôi  cao,  những  nơi  linh  thiêng  mầu  nhiệm  nhất




                                              nhưng bế tác vẫn hoàn bế tắc. Ở đây, nhà thơ không dùng "trời




                                              cao'\  mà dùng từ "trời sâu" VI "trời cao”  chỉ diễn tả được độ cao




                                              còn "trời sâu" lại diễn tả được cái thăm thẳm vô vọng.





                                                            Tất cả những nỗi đau không phương giải toả ấy như kết lại




                                              thành một câu hỏi lốn treo lơ lửng giữa lưng chừng tròi  muôn




                                              thuở,  ngày càng nhức  nhôi.  Và  từ bấy đến nay con  người vẫn



                                              băn khoăn,  trăn  trâ day dứt mãi mà không hề có lòi đáp  "Một




                                              câu hỏi lớn. Không ỉời đáp". Dòng thơ được ngắt thành hai câu




                                              dứt khoát như hai vế đối nhau, gây ấn  tượng mạnh mẽ về sự




                                              bế tắc tột độ. Thế là khát vọng lập tức biến thành tu3 'ệt vọng.




                                              Thi hào Nguyễn Du cũng đã từng hỏi trời, nhưng tròi chỉ lặng




                                              câm  "Nỗi  hờn  kim  cổ trời  khôn  hỏi"  Và  bà  Đoàn  Thị  Điểm




                                               cũng đã viết:











                                                                                                                                                                                                                                                         125
   119   120   121   122   123   124   125   126   127   128   129