Page 129 - Văn Ôn Thi Đại Học
P. 129
■ A ¿ X V m i l l i k u a i A W l l u ^ 1 1 1 ^ 1 1 i l l U l J V l i a u V U I 5 • r w
Í
£wyệ£ đích. Vì tình yêu là một trong những niềm giao cảm mãnh
liệt hhất, sâu sắc nhất, vừa rất trần thế, vừa rất cao thượng.
Tình yêu trong thơ Xuân Diệu là một khu vườn đủ mọi hương
sắc, là bản nhạc đủ mọi thanh âm: từ tình yêu ngây thơ, e ấp
đến đằm thắm, dịu ngọt từ nồng nàn, đắm say đến sự si mê
cưồng nhiệt:
"Tôi kẻ đưa răng bấu mặt trời
Kẻ uống tinh yêu dập cả môi"
(Hư vô)
Theo Huy Cận, thơ tình của Xuân Diệu là "ibài ca sự sống". Và
vì yêu sống, nên Xuân Diệu đã nâng tình yêu lên thành lẽ sông:
”Làm sao sống được mà không yêu,
Không nhớ, không thương, một kẻ nào"
Cũng vì yêu đời, thiết tha với cuộc sống mà Xuân Diệu rất
sợ sự chảy trôi của thời gian:
"Nếu tuổi trẻ chẳng hai ỉần thắm lại
Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi
Nên bâng khuâng tồi tiếc cả đất trời"
(Vội vầng)
Từ đó, tác giả Giục giã: "Mau với chứ, vội vàng lên với chứ".
b) Thơ Xuân Diệu cũng nói lên tâm trạng chán nản, hoài
nghi, cô đơn.
Một tâm hồn khát sống, khát yêu như thế trong xã hội cũ
với quan hệ tiền trao cháo mức lạnh lùng, Xuần Diệu, một nghệ
. sĩ mang thân phận ngưòi dân mất nước tất yếu sẽ gặp phải cái
bi kịch bị cuộc đòi hò hững, từ ehôì: