Page 135 - Văn Ôn Thi Đại Học
P. 135

Trong con  mắt "xanh  non" của chàng thi sĩ "trề tuổi",  "trẻ




                                           ỉòng'\ "lần đầu rung động nỗi thương yêu" thì thiên nhiên, tạo





                                           vật  xuâ't hiện không phải ỏ tư thế riêng, đơn chiếc mà ỏ tư thê





                                           sóng  đôi:  đất trời,  cảnh vật  đâu  đâu cũng  như có  "duyên”  vối





                                           nhau,  cặp  đỏi vối nhau trong tình thương yêu.  Buổi chiều thu





                                           mơ  mộng  đang  hoà  thơ  trên nhánh  duyên,  cây  me  thì  ríu rít





                                           âm  thanh  của  cặp  chim  đang  nhảy nhót chuyền cành,  và bầu





                                           trdi  cao  xanh  ngọc,  trong  trẻo  kia  thi  dường  như  nghiêng  đổ





                                           xuống  ngàn  cây  lá.  sắc  xanh  dịu  dàng  của  màu  trời hoà vào





                                           trong  sắc  xanh  thắm  tươi của  muôn lá.  Chỉ  qua  mấy câu thơ





                                           nhưng người  dọc cũng có  thể  thưỏng thức  được  cả  một khung





                                           cảnh,  một khu vườn mùa thu tươi sáng,  rực rổ sắc màu và ríu





                                           rít  âm  thanh.  Tâm  hồn  ta  như  được  ru  êm  trong  tiếng  nhạc,





                                            trong mộng, trong thơ. Khung cảnh ây, ta không chỉ nhìn bằng




                                            mắt,  nghe bằng tai mà phải cảm bằng hồn  mới thây hết  được






                                            cái tài hoa, tinh tế của thi nhân.  Nhiều khi cái tài hoả, tinh tế




                                            ấy chỉ kết lại trong một từ,  một chữ.  Chẳng hạn,  với từ "đổ" ò





                                            câu thơ thứ ba,  "đô trời xanh ngọc qua muôn lá"  thi nhân như





                                            gợi nên trong ta cảm giác tràn trề,  ăm ắp của  sự sông.  Ta ngõ





                                            ngàng  trước  sự  hoà  điệu  thật  tự  nhiên  của  đất  tròi.  Khoảng





                                            cách xa  xăm  giữa bầu trời và cảnh vật thường thấy  trong thơ





                                            xua  đã bị xoá  nhoà, bị đánh mất đi đường viền ranh giới bằng





                                            từ "đo\  Ta  cảm  tưởng  màu xanh  muôn thuở của  bầu  tròi thu





                                            đang tích tụ,  đông kết thành  một khối vật chất khổng lồ, bỗng





                                            chốc  đổ  ập  xuống,  và  chúng  tan  ra,  lan  ra  qua  muôn  kẽ  lá,





                                            hàng cây bởi sẮc xanh ròi rợi lấp lánh màu ngọc bích.  Rồi cảnh





                                            vật  ngừng  lắng  lại,  đón  chờ  bưóc  chân  mùa  thu  đến  vỏi  âm





                                            thanh đón mừng của tiếng nhạc huyền diệu:













                                             1 3 6
   130   131   132   133   134   135   136   137   138   139   140