Page 140 - Văn Ôn Thi Đại Học
P. 140

Con cò trên ruộng cánh phân vân





                                                       Chim nghe trời rộng gmng thêm cánh






                                                      Hoa lạnh chiều thưa sương xuống dần





                                                       Giữa những bưỏc chân sóng đôi của anh và em, thiên nhiên




                                         lại xuất hiện  để làm  tăng thêm  sức nặng,  sự chi phối tói tâm




                                         bồn lứa đôi. Hình ảnh, thi liệu trong bốn câu thơ thực ra không





                                         mổi,  nó  mang hơi hướng cổ điển,  là những hình  ảnh đồng quê




                                          quen thuộc mỗi hoàng hôn: Một làn mây chiều bay, một cánh cò




                                         trên ruộng,  một màn sương thấm lạnh trên cánh hoa,  một đàn




                                         chim giang cánh. Nếu quả thực tất cả chỉ có thế thì Xuân Diệu




                                         cũng chẳng có gì mổi mẻ hơn những nhà thơ cổ điển. Cái mói ỏ





                                          đây không nằm trong thi liệu, nằm trong hình ảnh thơ mà nằm




                                         trong cách cảm nhận thế giới, cách biểu hiện của thi nhân. Qua




                                          bốn câu thơ, ta thấy cả  sự vận động giữa hai thế giỏi từ thơ cổ





                                          điển đến thơ mối. Hoài Thanh đã rất tinh tế khi đưa ra lời nhận




                                          xét xác đáng:  ”Từ cánh cò của Vương Bột lặng lẽ bay vói ráng




                                          chiều đến con cò của Xuân Dĩệu không bay mà cánh phân vân,




                                         có sự cách biệt của hơn một ngàn nậm và hai thế giới". Một thế




                                          giới của cái TA chung, cái TA cộng đồng và một thế giới của cái





                                          Riêng,  cái  Tôi  cá  nhân.  Ngưòi  xưa  nhìn  tự  nhiên  theo  quan




                                          niệm "thiên địa,  nhân nhất thề*, cho nên, trong câu thớ của Vư-




                                          tíng Bột, những tạo vật khác nh.au  đã hoà vào nhau thành, một





                                          thể thông nhất:





                                                         ’Lạc Hà dữ cô lộ tề phi





                                                        Thu thuỷ cộng trường thiên nhất sắc".






                                                        Khi cái Tôi cá nhân đã xuất hiện và đã  dám sống là chính




                                          nó  một cách  thành  thực  trong  thơ Xuán  Diệu  thì  tạo  vật  hoà




                                           hợp vào nhau nhưng không hề hoà tan, biến mất. Hạt nước nhổ




                                           bé trong biển cả, dẫu bé nhỏ thì vẫn là nó.











                                                                                                                                                                                                                                                      141




                                                                                   0
   135   136   137   138   139   140   141   142   143   144   145