Page 136 - Văn Ôn Thi Đại Học
P. 136
"Thu đến, rư)i nơi động tiếng huyền"
Mùa thu tối khắp nơi nđi qua tiếng huyền ấy. Đó là âm
tharửi vừa thực, lại vừa mơ màng, Nó là chút vang động xôn xao.
của đất tròi, của lòng người. Tiếng huyền là tiếng động mà thi
nhân lắng nghe bằng cả thính giác và linh. giác. Cái bâng
khuâng, man mác trong cảnh, cái xao xuyến trong lòng đang
toả lan trong vũ trụ ấy.
Chỉ qua khổ thơ đầu, bức tranh chiều thu thường thấy
trong thơ ca đã đến vối ta bằng dáng vẻ hoàn toàn mới. "Chiều
thu đó không tàn tạ mà tươi tắn, trong sáng, không kiêu sa lộng
lẫy mà quen thuộc, dịu êm và rất gợi cảm”. Nó cũng khác với
những chiều thu buồn vắng, ủ rũ, xa xăm trong thd Xuân Diệu
trước cách mạng:
"Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang
Với áo ìnơ phai dệt lá vàng.,ẵ
Cái đẹp, cái mơ mộng của bức tranh mùa thụ trong khổ
đầu bài "Thơ Duyên" là cái đẹp hoà kợp, sóng đôi, gắn bó khăng
khít của thiên nhiên, tạo vật.
K hổ II:
Sang khổ thơ thứ hai, từ không gian khu vườn tình ái, bưổc
chân thi sĩ đưa ta đến với một con đường mùa thu, lắng nghe
nhịp đập trái tim buổi đầu tiên rung động của những đôi lứa
thanh niên:
"Con đường nhỏ nhỏ, gió xiêu xiêu
Lả lả cành hoang nắng trỏ chiều"
137