Page 138 - Văn Ôn Thi Đại Học
P. 138

"Buổi ấy lòng ta nghe ý bạn





                                                         Lần đầu rung động nỗi thương yêu. "






                                                         Khổ III:






                                                         Và cũng bỏi vì lần đầu rung động, nên bước chân của họ cồn




                                           nhiều ý tứ, dè dặt lắm:






                                                          ’Em bước điềm nhiên không vướng chân





                                                         Anh đi lững đững chẳng theo gần






                                                          Vô tâm nhưng giữa bài thơ dịu






                                                         Anh với em như một cặp Ilần"





                                                          Con người đã xuất hiện trên cái nền khung cảnh tình tứ của





                                            tự nhiên để làm cho bản nhạc đệm thêm  song động.  Cái hay ở




                                            khổ thơ này là sự chuyển đổi đại từ nhân xưng khá đột ngột. Từ





                                            chỗ  "ta  - bạn",  nhà  thơ  đã  thay  thế cách xưng hô bằng cặp từ




                                             "anh - em".  Nếu như ỏ khổ thơ trên, những rung động buổi ban





                                             đầu được nối kết bằng cụm từ "lồng ta nghe ý bạn'\ thì ỏ khổ thô




                                             này  đã  được  rút  ngắn  bằng  ba  từ  "anh  ưáì  em"  như  một  sự




                                             khẳng  định,  kết nốĩ vững chắc hơn trong tâm hồn. Trong niềm





                                             giao  cảm  kỳ  diệu của  mùa thu,  con người cảm  nhận sự tương




                                             giao  như một lực  hút  thầm  kín mà  mạnh  mẽ,  gắn những tâm





                                             hồn cô đơn giữa chiều thu êm ái:






                                                           "Em bước điềm nhiên không vướng chân





                                                           Anh đi lững đững chẳng theo gần".






                                                            Không hẹn mà nên, anh và em cùng có mặt trên con đưòng




                                              mùa  thu  "nhò  nhỏ",  dù  những  bưổc  chân của  em  thật  "điềm





                                             nhiêrì\  không vùóng bận,  những bưỏc chân của  anh thì  ”lững




                                             đững",  nhưng  thực  ra  trong  lòng  anh  và  em  đã  không còn  sự





                                             bình yên nữa.  Họ cô tỏ ra thờ ơ, nhưng làm sao có thể thờ tí nổi







                                                                                                                           ề


                                                                                                                                                                                                                                                        I3d
   133   134   135   136   137   138   139   140   141   142   143