Page 112 - Văn Ôn Thi Đại Học
P. 112

dài về  phía chân tròi như hai  thế giới cô  đơn,  xa lạ không bao




                                                 giờ gặp  nhau, không chút "niềm thân mật" của những tâm hồn





                                                 đồng điệu.  Cảnh  "Tràng Giang" chỉ  còn  "lặng lẽ  bờ xanh'  tiếp




                                                 "bãi  vàng".  Câư  thơ  đã  vẽ  lên  được  một  bức  tranh  thật  đẹp





                                                 nhưng tĩnh lặng, buồn đến nao lòng.





                                                               Và  trên  mặt  nước  là "bèo dạt về đâu hàng nôi hàng".  Đến





                                                 đây, bài thơ lại có thêm một hình ảnh gợi về sự tan tác chia lìa,




                                                 nổi trôi phiêu dạt:






                                                               "Phận bèo bao quản nước sa






                                                               Lênh đênh đâu củng nữa là lênh đênh"






                                                                                                                                              (Nguyễn Du)





                                                               Câu  thơ  làm  nảy sinh  trong  tâm  hồn  ta  biết bao  mổì liên





                                                  tưởng:  Bèo  dạt hoa  trôi trên dòng "Tràng giang",  hay chính sô"




                                                 kiếp  nổi  trôi  của  con  người  trên  dòng  thời  gian?  Cả  4  câu  thđ





                                                  đểu buồn.  Mỗi câu  mang một nỗi buồn  riêng,  cảnh vật tuy có




                                                  đổi  thay  nhưng cùng  một  dáng vẻ.  Tất  cả  đều  nổi trôi,  quạnh





                                                 vắng, vô phương. Ở khổ thơ này,  tác giả sử dụng thủ pháp quen




                                                 thuộc  của  nghệ  thuật  cổ điển:  lấy  không  để  nói c5.  Nhắc  đến




                                                 nhiều  cái  không...  làm  cho  ta  càng  tha  thiết,  khao  khát  cuộc





                                                  sống ấm cúng đông vui của con ngưòi.
   107   108   109   110   111   112   113   114   115   116   117