Page 109 - Văn Ôn Thi Đại Học
P. 109

phải là thân gỗ xuôi dòng mà là một cành củi khô bập bềnh. Nó





                                       đã  nói lên được cái trôi dạt câ  đơn, bơ vơ giữa mêng mông cuộc




                                       đòi  sóng  gió.  Từ  một  cành  cây  tươi  xanh  trên  núi  rừng  đầu





                                       nguồn đến một cành củi khô dập dềnh nổi trôi, thân phận cò cây





                                       đã mấy lần tang thương khô héo,  ìĩiấy lần trôi dạt đổi thay (Lời




                                       tác  giả).  Đó  là  thân phận  cỏ  cây  hay  sô' kiếp  con người  trong





                                       cuộc đời cũ? Cái tôi cô đơn tội nghiệp của các thi sĩ lãng mạn đã





                                       tìm thấy một biểu tượng đầy ám ảnh về số’ kiếp  lênh đênh,  lạc





                                       loài của mình trong hình ảnh củi kh.0 này của thơ Huy Cận.






                                                      Nghệ  thuật  sử  dụng  điệp  từ  "điệp  điệp”,  "song  song"  và





                                        nghệ thuật  đối "thuyền về' đốì với "nước lại"; "củi một cành" đốỉ




                                        với "lạc mấy dòng'’ được tác giả  sử dụng khá thích hợp cũng đã





                                        góp phần tô đậm thêm nỗi buồn dằng dặc và sự chia lia bõ vơ:






                                                       ”Từng bước lạnh teo,  một mình lủi thủi.






                                                       Tin ngây thơ, hôn sẽ kiểu qua hồn






                                                       Tôi đâu biết thịt xương là sông núi






                                                       Ch ia biệt người ra từng xứ cô đơn "






                                                                                                                                          (Huy Cận).






                                                       Khố  II:  Tiếp  tục  hoàn chỉnh  bức tranh  tròi  rộng  sông  dài




                                        vối những chi tiêt mối.  Nó được mở rộng thêm đất,  thêm người.





                                        Nhưng  nỗi buồn thi nhân  ơ  đây  dường như càng lan toả  thấm





                                         sầu hơn trong  từng cổn gió  "đìu hiu",  đưa lại những tiếng "chợ




                                        chiều" đã "ưãn" vẳng lẻn từ một làng xa xôi, nơi một cồn nhỏ heo





                                         hút nào  đó.  Câu thơ này theo Xuân Diệu còn có thể hiểu ”ngay





                                        cả  tiếng chợ chiêu  kia  củng có  đâuí đâu  cố/".  Nghĩa  là  tạo vật




                                         thông trị tuyệt đôì.







                                                       Bức tranh "Tràng Giang" tuy có cồn đất, có nắng, có bến, có




                                         làng,  có  chợ,  nghĩa  là  có  hơi  tiêng  con  người  đây,  nhưng  vẫn









                                          108
   104   105   106   107   108   109   110   111   112   113   114