Page 107 - Văn Ôn Thi Đại Học
P. 107

Thân bài:






                                                     1.  ”Tràng Giang"  là  một bài thơ nổi tiếng của Huy  CậrL  in





                                       trong  tậpr "Lửa  thiêng"  (1940).  "Tràng  Giang"  mang  phong  vị





                                       Đường thi khá rõ.






                                                     2.  Đây  là  bài  thơ  được  gợi  tứ  từ  cảnh  sông  nước  raênh



                                                                                                                                                                                                                                                          ■
                                       mong cua song xiong.  nuy Vyạn viet:  IOL co MU VUI Muung  ưuu




                                       chiều chủ  nhật hàng tuần đi ỉên vùng Chèm,  Vẽ để ngoạn cảnh





                                       sông Hồng  và  Hồ  Tây.  Phong  cảnh  sông  nước  đẹp gợi  cho  tôi





                                       nhiều  cảm xúc.  Tuy nhiên bài thơ không chỉ do sồng Hồng gợi




                                       cảm  mà  còn  mang  cảm  xúc  chung  về  những  dòng  sông  khác





                                       của quê hương".






                                                      3-                      Khổ  I:  Bài  thơ  được  ra ỏ  ra  bằng  hình,  ảnh  sông  nưóc





                                        mênh  mang  "Sóng gợn  Tràng  Giang  buồn  điệp  điệp".  Tràng





                                        Giang dài rộng trải ra từng đợt sóng "điệp điệp" không dứt. Với




                                        tấm lòng sầu tư, ngắm nhĩn cảnh ây, nhà thơ cảm thấy nỗi buồn





                                        của mình cũng đang trải ra điệp điệp như những lốp sóng, cùng




                                        con thuyền quen thuộc thả mái song song xuôi dòng.






                                                       Nếu như câu thứ nhất diễn tả được những làn sóng gốĩ lêri





                                        nhau  và  trải ra  vô  tận,  thì  câu  thứ  hai lại  vẽ ra  những luồng





                                        nưốc cùng con thuyền cứ song song rong ruổi mãi xuôi dòng mà




                                        không hề có  sự giao nôì cho tận cuối chân trời.  Không gian của





                                        Tràng  Giang  vừa  mđ  ra  chiều  rộng,  vừa  vươn  tới  chiều  dài.





                                        "Tràng Giang" làm ta nhớ tới  bài "Đảng Cao" nồi tiếng của Đỗ





                                        Phủ, và đặc biệt là hai câu:

                                                        >                »  ề  m



                                                       "Vô biên lạc mộc tiêu tiêu hạ

                                                                                          «                                  t                     m



                                                      Bất tận trường giang côn cẩn lai'






                                                       (Ngàn cây bát ngát lá rụng xào xạc





                                                      Dòng sông dàng dặc nước cuôn cuộn trôi).



                                                       m





                                          106
   102   103   104   105   106   107   108   109   110   111   112