Page 111 - Văn Ôn Thi Đại Học
P. 111
Con người càng nhỏ bé, cô đơn, bơ vơ hơn giữa vũ trụ bao la.
’’Người thanh niên Việt Nam có dịp ngó trời cao đất rộng nhưng
nhân đó mà cảm thấy cái thê ỉương của vũ trụ, cái bi đát của
kiếp người" (Hoài Thanh).
Ở khổ thơ này các tiểu đôi..., các tình tứ được tác giả sủ
dụng như động từ: "sâu", "dài", "rộng", "chót vót"... làm cho ta
cảm thấy sông dài như dài mãi, trời rộng như rộng vô cùng và
bến sông cũng tăng thêm phần cô liêu tĩnh mịch như thuỏ hồng
hoang. Các dấư phẩy được tác giả sử dụng với sô" lượng nhiều
cũng ẩn dâu một dụng ý nghệ thuật đặc biệt, làm ngưòi đọc cảm
nhận thấm thìa về một không gian trông vắng bị cắt chia những
môi liên hệ gợi cảm giác cô đơn, lẻ loi, chơi vơi da diết.
Như vậy, những cảm giác quạnh hiu trống vắng đến đây đã
được tác giả diễn tả khá thấm thìa.
Khổ III: Cảnh mênh mang, bưổn bã, trống vắng quạnh hiu
của "Tràng Giang" càng được nhân lên bẳng mấy lần phủ định:
"Mênh mông không một chuyến đò ngang
Kaông cầu gợi chút niềm thân mật"
Chiếc cầu, con đò bắc nối đôi bờ là biểu hiện sự giao nốĩ của
con người và cuộc sông, thường gợi lên không khí tấp nập thân
tình, gần gũi và gợi nhớ quê hương:
"Chiếc cầu ỉà nơi hò hẹn của đối ta. Đêm trăng sáng chân
cầu em giặt áo, đêm trăng sáng trên cầu anh thổi sáờ..." (Lời
bài hát)
Nhưng ầ đây không một chuyên đò lại qua, không một chiếc
cầu bắc nối đổi bờ, nghĩa là tuyệt nhiên không một dâu vết của
sự sống hay một cái gì đó gợi về tình ngưòi, lòng người muôn
gặp gỡ lại qua nơi đôi bờ hoang vắng. Hai bò sông cứ thế chạy
1 1 0
i