Page 115 - Văn Ôn Thi Đại Học
P. 115

trước  măt  nữa,  mà  từ  lòng  sông  lan  tỏa  ra  đôi  bờ,  cùng cánh





                                           chim  mỏ  ra  những  chân  trời  xa,  vút  lên  chín  tầng  cao  và  sa




                                           xuống cùng bóng chiều rồi thấm sâu vào cõi lòng nhân thế:






                                                          "Lòng quê đơn dợn vời con nưôc.






                                                         Không khói hoàng hôn củng nhớ nha’






                                                          Câu thơ có từ láy "dỢn dợrì' rất gợi cảm.  Nó diễn  tả chuyển





                                           động uốn lên uốn xuống nhẹ nhàng không dứt của mặt nước khi





                                           bị xáo động; "Dợn dơn vời con nước' vừa là hình ảnh vừa là tâm




                                           trạng. Nó vừa tả sóng lan xa, vừa gợi cảm giác nỗi buổn cô đơn





                                            đến  rợn  ngợp  như đang trải ra vô  tận:  ”Gió theo  trăng từ biển





                                           thổi qua non. Buồn theo gió lan xa từng thoáng rợn" (Xuân Diệu).





                                            Sông vốn dài rộng càng thêm rộng mêng mông, lại gặp hoàng hôn





                                            đang xuống gây cảm giác buồn nhớ, cô đơn da diết,  cảm giác ấy




                                            đi liền với  "lòng quê"  càng gợi lên  niềm  thương nhớ quê hương





                                            tha  thiết  khôn  nguôi.  Thì  ra  nỗi  buồn của  nhà  thơ  trong  chiều





                                            sâu thẳm của Ĩ1 Ó cũng có nguyên nhân rất cụ thể. Đó là nội buồn




                                            của người xa quê chạnh lòng nhớ tới quê hương xứ sỏ.






                                                          Cảu  cuối  cùng  khổ  thơ  càng  khẳng  định  điều  đó  ''Không





                                           khói  hoàng hôn  củng nhớ nhà'."  Tràng Giang"  là  một  bài thơ


                                                                                                               ì

                                            mới mang đậm phong vị cổ điển,  cổ điển ố hình ảnh con ngưòi




                                            một  mình  đứng trưổc cái  khổng  gian  trời rộng  sông dài;  trước





                                           thời  gian  buổi  chiều  tà  lặng lẽ.  Phong vị  cổ điển  càng được  tô





                                           đậm thêm ỏ câu cuốỉ này.  Nó toát ra từ một ý thơ Đương trong





                                           b ài"Hoàng Hạc Lảu" của Thôi Hiệu:






                                                         Nhật mộ hương quan hà xứ thị





                                                         Yên ba giang thượng sử nhân sầu






                                                         (Quê hương khuất bóng hoàng hôn






                                                         Trên sông khói sóng cho buồn lòng ai)










                                            114
   110   111   112   113   114   115   116   117   118   119   120