Page 114 - Văn Ôn Thi Đại Học
P. 114

Trên cảnh mây trời, sông mỉổc buồn vắng bao la nhưng đẹp




                                                   đẽ,  hùng  vĩ,  nên  thơ  ấy  đột  nhiên  xuất  hiện  một  bóng  chim





                                                   nghiêng cánh b.ay như hút lấy nắng hoàng hôn.  Bóng chiều  sa




                                                   xuông nhanh quá, nặng quá làm lệch cả cánh chim.  Cánh chim





                                                   bay liệng tuy có gợi lên một chút ấm cúng cho cảnh vật nhưng




                                                  vẫn không vơi được nỗi buồn của thi nhân. Bỏi cánh chim chiều




                                                   trong thơ Huy Cận có nét đặc sắc riêng của nó. Thơ ca cổ điển





                                                   xưa nay khi miêu tả cảnh chiều tà thường vẫn vẽ một vài hình




                                                   ảnh cánh chim:






                                                                 "Chim hôm thoi thót về rừng"






                                                                                                                                               (Nguyễn Du)





                                                                 "Ngàn mai gió cuốn chim bay mỏi"






                                                                                                                                               (Bà Huyện Thanh Quan)






                                                                 Cánh chim trong thơ Huy Cận xuất hiện giữa "ỉớp lốp mây




                                                   cao đùn núi bạc". Đúng là cánh chim chiều trong "Thơ mói". Nó




                                                   nhỏ  nhoi,  bé  bỏng,  cỗ  đơn  và  mông lung hơn trước  cảnh  sông





                                                   nước mây trời bao la.  Đúng như Hoài Thanh đã nhận xét:  "Đời




                                                   chúng ta nằm trong lòng chữ Tôi. Mất bề rộng ta đi tỉm bề sâu.





                                                  Nhưng càng đi sâu càng lạnh. Ta thoát ỉên Tiên cảng Thế Lữ, ta




                                                  phiêu  du trong trường tình  càng Lưu  Trọng Lư,  ta  điên cuồng





                                                   với Hàn Mạc  T ử C h ế  Lan  Viên,  ta đắm  say cung Xuân Diệu.




                                                   Nhưng động tiên  đã khép,  tình yêu  không bền,  điên  cuồng rồi





                                                   tỉnh,  say đắm vẫn bơ vơ.  Ta  ngẩn  ngơ buồn trỏ về hồn ta cùng




                                                   Huy Cận" (Thi nhân Việt Nam ' trang 46).






                                                                 Trong câu thơ trên, nghệ í-huật đối lập giữa hình ảnh cánh




                                                   chim nhỏ bé vối vũ trụ bao la làm cho không gian như bát ngát




                                                   hơn và do đó cũng xa vắng buồn bã hơn. Đến đây, nỗi buồn thi





                                                   nhân dường như không còn đóng khung trong cảnh sông nước











                                                                                                                                                                                                                                                             113

                                                         8-VÔTĐH
   109   110   111   112   113   114   115   116   117   118   119