Page 113 - Văn Ôn Thi Đại Học
P. 113

Bình giảng khổ thơ cuối bài ’Tràng Giang1':






                                                            "Lớp lớp mây cao đùn núi bạc,






                                                            Chim nghiêng cánh nhỏ: bóng chiều sa






                                                            Lòng quê dợn dợn vời con nước



                                                          «

                                                            Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà'.














                                                             Mở bài:






                                                             "Tràng giang"  (Lửa thiêng -  1940)  là một bài thơ nổi tiếng





                                               của  Huy  Cận  nói  riêng,  của phong  trào  ”Thơ Mới"  nói  chung.




                                               Bài  thơ  mang  đậm  nét  hồn  thơ  Huy  Cận.  Đó  là  một  hồn  thơ





                                               luôn luôn tìm đến khung cảnh vũ trụ bao la mà buồn bã, quạnh





                                               hiu,  trống  vắng.  Đằng sau bức tranh  ây,  ẩn  kín  một tấm  lòng




                                               sâu lắng,  thiết tha với qưê hương đất nước.  Bốn câu thơ ta bình





                                               giảng dưới đây đã kết tinh được nét đặc sắc ấy.






                                                             Thân bài:






                                                             Thiên  nhiên  tạo  vật  qua  tâm  hồn  Huy  Cận  buồn  nhưng





                                              cũng có  khi bộc lộ  một vẻ  đẹp  kỹ  vĩ  nên  thơ  "Lớp  ỉớp  mây cao





                                              đùn  núi  bạc".  Mây trắng hết lớp  này  đến  lóp  khác  như những




                                              búp bông trắng khổng lồ cứ liên tiếp nỏ ra,  ánh tròi chiều chiếu





                                              vào trông như những quả núi dát bạc mọc lên giữa nền trời cao





                                              xanh.  Chữ ''đùn'1 rất tạo hình và rất gợi cảm.  Nó làm ta nhớ tới




                                              câu thơ nổi tiếng của Đỗ Phủ:







                                                             "Lưng trời sóng gỢn ỉòng sông thẳm.





                                                            Mặt đất mây đùn cửa ải xa"






                                                            Ánh chiều trước khi vụt tắt rạng lên vẻ  đẹp.  Câu thơ dựng





                                              lên được một hình ảnh rất tạo hình như một bức tranh sơn mài.










                                                112
   108   109   110   111   112   113   114   115   116   117   118