Page 73 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 73
đeo kính trắng. Lão này béo rụt cổ. Chắc ngƣời quan đeo kính trắng ấy cũng chết chém rồi. Thụ
ngơ ngẩn nhìn những ngƣời nghèo cứ xông đến, cố vào chỗ ghi tên, phát tiền. Thụ đƣơng nghĩ
lại câu chuyện đầu năm đi Vũ Hán.
Có một ngƣời lại vào hỏi cạo đầu. Trông ngƣời ấy, Thụ nói:
- Anh định chen vào chỗ ghi tên à?
Ngƣời ấy thở dài:
- Chỉ có chỗ ấy mới kiếm đƣợc cái sống mà thôi.
- Vào đấy cũng chỉ có chết đói chứ đƣợc gì.
Ngƣời ấy kêu to:
- Anh bảo tôi đi chỗ nào nữa bây giờ?
Thụ mủi lòng. Trong túi có bao nhiêu tiền, dốc đổ ra, đƣa cho ngƣời ấy và nói:
- Này cầm lấy mà đi mua cái gì ăn. Từ hôm nay tới lúc nào hết số tiền thì nghĩ lại đi. Thà đi
đâu, chết đâu chứ đừng đâm đầu vào đây, khổ quá.
Từ hôm ấy, Thụ vào chợ kiếm khách cắt tóc, không ngồi trƣớc nhà mộ lính phố Bạch Bảo
Cai.
Không làm gì đƣợc, Thụ cũng không nỡ nhìn những ngƣời nghèo khổ đêm ngày kéo đến
đấy.
Thụ làm mải miết, bây giờ ngồi đâu cũng gạt không hết khách. Thấy thế, Chi bảo Thụ:
- Mày nói mà đúng. Bàn tay khôi óc làm đƣợc tất cả.
*
* *
Thế mà cái xƣởng máy Nam Hƣng cứ dần dần thành. Nguội đã đủ bàn ren và các thứ giũa.
Gò cũng đủ kìm, kéo, mỏ hàn rồi.
Nửa năm sau, xƣởng đã chữa đƣợc xe đạp, máy nổ ca-nô. Đôi khi cả những chiếc ô-tô hàng
xộc xệch đƣờng Bằng Tƣờng, cũng thấy kéo đến. Cái ngõ cụt mọi khi vắng, bây giờ có công việc
nhiều ngƣời phải tìm tới, bỗng hóa nhộn nhịp. Chiếc máy tiện quan trọng nhƣ trái tim đặt giữa
gian buồng cứ phát ra tiếng kêu rè rè cả ngày.
Thụ cũng đã cất dao cạo, về đứng phụ thợ tiện.