Page 71 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 71
Thụ cứ ngắm mãi cái buồng xƣởng máy, vừa quan trọng vừa xơ xác. Bởi vì chƣa có gì cả.
Nhƣng mỗi ngƣời đƣơng làm việc chăm chú, thận trọng, loay hoay và im lặng nghiêm nghị nhƣ
trong xƣởng máy thật đàng hoàng nào đó. Đó là thể hiện cái ƣớc muốn thiết tha của anh em.
Sơn đƣơng xoay trần, gõ kỳ cạch mãi cái gì không biết. Chi thì ngồi lúi húi góc trong.
Khuôn mặt còn xanh rớt và cái đầu rụng tóc trọc loang lổ nhƣ đắp nhọ chảo. Vừa thấy Thụ đến,
Chi đã toét miệng cƣời. Dƣờng nhƣ thú vị công việc đƣơng làm. Rồi lại cúi, cầm lắc-lê xoay tròn
luôn mấy cái - đƣờng tay quan trọng và thành thạo.
Thật thì xƣởng máy Nam Hƣng chƣa đủ đồ nghề bằng cái hàng chữa xe đạp. Nhƣng chạy
đƣợc đến mức ấy, đã tốn một bƣớc nhiều công, nhiều bàn bạc và phải nhiều mơ ƣớc táo bạo lắm
- bây giờ thì dấn lên đƣợc nữa hay thôi đây. Không, không, công việc của đoàn thể còn bao nhiêu
cái khó, và ngƣời làm cách mệnh thì ai cũng nhiều lòng tin. Cứ trông dáng làm mải miết và
nghiêm vào mấy công việc lặt vặt sơ sài đó của Chi và Sơn cũng đủ thấy họ say sƣa đến thế nào.
Chiều hôm ấy. Thụ và Chi thong thả ra đứng trên bờ sông.
Cũng con sông này, hai năm trƣớc, hai ngƣời bạn đƣờng còn chơi ở khúc Kỳ Lừa trƣớc cửa
sổ lớp học. Bây giờ đứng khác khúc sông và nhìn lại mình, mới thấy thời gian chẳng bao lâu, mà
cảm thấy hai ngƣời đã khác xa cái ngày Lạng Sơn cắp sách đi học. Nếu trƣớc khi đi, họ chỉ có
quyết chí thì bây giờ họ đƣơng là con ngƣời bơi vào cuộc đời, thấy mình giữa sóng gió nhƣng
vững và đủ lòng tin. Ngang sông trƣớc mặt đôi bạn, những chiếc buồm vỉ thuận gió nồm đƣơng
xuôi lƣớt nhanh. Khói thổi cơm chiều toả thành vệt sóng xanh xanh đằng sau. Thụ nhìn theo,
cảm thấy lòng thanh thản nhƣ thuyền đi. Nhƣng Chi thì đƣơng băn khoăn cho Thụ.
Thụ nói:
- Tao cũng nghĩ nhƣ mày, làm đƣợc cái xƣởng thì thích lắm. Nhƣng bây giờ hai chúng ta
chƣa lấy đâu ra lƣơng ăn, phải tìm cách thiết thực đã. Trƣớc khi đi Vũ Hán, tao đã bảo mày:
chúng ta không phiền anh em phải nghĩ hộ mình, bây giờ tao cũng nói thế thôi, mày thì cứ tạm
vậy. Đừng lo cho tao, tao đã có cách. Nếu chết đói thì chết đói dọc đƣờng rồi, từ nay về sau
không bao giờ lo chết đói nữa.
- Cách gì của mày?
Thụ cƣời, xoè cả hai bàn tay:
- Tao với mày bò đƣợc từ Vũ Hán về đây, ấy là cách nhờ hai bàn tay này.
- Mày định làm gì?
- Đã bảo có cách, bằng hai bàn tay này mà.