Page 72 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 72

- Sắp đi bắt tắc kè đem bán cho hiệu bào chế nhƣ thằng Mă Hợp à? Ừ, bây giờ đƣơng mùa

               hè, đã đến mùa tắc kè sợ nóng bò xuống gốc cây...
                    Thụ cƣời, không nói thêm. Nhƣ muốn trêu ngƣơi, bỗng đâu, con tắc kè cất lên một tiếng

               trong vắt nhƣ tiếng mõ trúc trong bóng tối đã xuống mờ rặng núi bên sông.
                    Một hôm, anh em trong xƣởng thấy Thụ xách về cái ghế có mặt bằng miếng bạt xám cắt ở

               mui xe. Chiếc ghế xinh, vừa đít ngồi, chênh vênh trên bốn thanh gỗ thông bắt chéo và một cái
               bọc chàm con.

                    Anh em hỏi:

                    - Cái gì đấy?
                    Thụ bỏ cái bọc xuống, mở ra. Có một hòn đá mài và một con dao cạo, chƣa có chuôi, mà

               lƣỡi đã mòn quá nửa, sát gáy. Con dao ngƣời ta vứt đi, có lẽ.

                    Mọi ngƣời reo lên:
                    - Dao này mà nạo vào đầu ai thì nhất định phải bật máu ra.

                    Chi hỏi:
                    - Định đi thợ cạo à?

                    Thụ cƣời, gật đầu. Ngày hôm sau, Thụ loay hoay gọt cái chuôi rồi mài đi mài lại cái lƣỡi
               cùn. Rồi Thụ chọn một hôm đúng ngày phiên chợ Long Châu, Thụ ra phố Bạch Bảo Cai - ngay

               đầu huyện. Thụ lại đến trƣớc toà mộ lính dạo nọ. Thụ đặt cái ghế chéo xuống.

                    Thụ đã là ông thợ cạo. Nhƣng ông thợ chƣa có khách, mặc dầu ngƣời về chợ qua lại tấp nập.
               Thụ nghĩ ra cách gọi trẻ con đến, cạo cho cái đầu nhẵn thín, không lấy tiền. Thành thử hàng lúc

               nào cũng vui. Mấy hôm đã quen khách. Ngày phiên chợ Long Châu thì cắp ghế, đi dong vào chợ.
               Nhƣng đông khách nhất vẫn là những kỳ mộ lính.

                    Trong kia, tiếng trống, tiếng quát ỏm tỏi từ sáng sớm. Chẳng khác dạo trƣớc. Lại toán đi
               Long An... đi Liễu Châu... đi Vũ Hán... Cũng là khôn khéo tập nghề nhân thể. Đi sống hay chết,

               mộ thật hay mộ giả, không ai biết. Ngƣời chạy đói các nơi về không biết đổ đi đâu, lại đổ cả vào

               lính mộ. Ngƣời chen nhau nghẹt đến nỗi nhấc chân lên không đặt đƣợc xuống, vẫn đông nhƣ
               chợ. Có anh khôn vặt, bỏ mƣời xu thuê cạo cái đầu trọc bóng rồi xô lên giữa đám đông ùn ùn

               trƣớc cửa. Anh ta kêu to: “Lui, cho tân binh vào lĩnh quần áo, lui, lui...” Nhiều ngƣời nom cái

               đầu trọc mới, ngỡ thật ràn ra. Thế là anh ta nhảy thẳng đƣợc đến bàn mộ. Một lần, có lúc vắng,
               Thụ nhòm vào trong nhà mộ lính. Trông sang tận cái nhà ở tạm cũng không thấy còn mặt nào

               quen. Hai ông “bài trƣởng” lƣu lạc hay đã chết trên Vũ Hán rồi. Một ngƣời quan khác, không
   67   68   69   70   71   72   73   74   75   76   77