Page 77 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 77
- Các ông lại tính chuyện dọn lên Nam Ninh à? Ai sợ chết thì cứ đi nhé. Tôi ở đây xem đánh
nhau nó thế nào nào.
Nói thế, Bùi chạnh lòng. Không phải vì tƣởng anh em cho vì trƣớc mình hút chết, bây giờ
đâm sợ. Còn có nguồn gốc xa đã khiến Bùi đâm cáu.
Ai cũng biêt chí hƣớng con ngƣời không phải chỉ một lúc nghĩ ra giống nhau và suốt đời cứ
nhƣ thế. Chí hƣớng của ta luôn bị thử thách và lên xuống theo thời tiết tƣ tƣởng của ta. Khi đi ra
khỏi đất nƣóc, ý thức cứu nƣớc thƣơng nòi của mỗi ngƣời thƣờng không khác nhau lắm. Có
ngƣời đi Trung Quốc, có ngƣời sang Xiêm. Có ngƣời đi Nhật. Có ngƣời nhìn xa hơn, sang Nga.
Nhƣng mỗi ngày đƣờng sẽ một khác nhau và suy nghĩ của con ngƣời không bao giờ dừng. Có
ngƣời hành động và kiên tâm cách mệnh trƣớc sau vẫn thế. Có ngƣời chờ thời. Có ngƣời nản,
thoái chí.
Ở Long Châu lúc ấy có Bùi và Tân, Tân sang Long Châu đã ngót mƣời năm. Cũng nhƣ Bùi,
Tân theo anh em ra hải ngoại, mƣu tìm đƣờng cứu nƣớc. Đƣợc vài năm, Tân lấy vợ rồi mua máy
khâu, mở hiệu rồi chí thú làm ăn không đi nữa. Nhƣng gặp anh em, Tân vẫn giúp. Tân nghiện
uống chè buổi sáng. Đồng chí tâm huyết đến, uống chè nói chuyện cảm khái. Ai hỏi: “Anh thôi
làm cách mệnh rồi a?” thì Tân khóc. Có khi uống rƣợu và đập bát, đập chén hẹn lại một phen vẫy
vùng. Rồi đồng chí ấy đi. Còn Tân tỉnh rƣợu rồi lại cặm cụi đạp máy khâu. Lâu dần thành quen,
dính vào cái máy khâu và vợ con, ý chí cách mệnh chỉ còn phảng phất, trong mỗi lần giúp đỡ anh
em đồng chí qua lại.
Bùi thì khác.
Năm trƣớc, xong lớp huấn luyện của Đồng chí hội ngoài Quảng Đông, nhiều đồng chí đƣợc
phân công trở về nƣớc hoạt động. Bùi tần ngần rồi nói thật:
- Tôi không về.
Sau đó, Bùi xuống biên giới, mở lò may, đoàn thể cũng yêu cầu Bùi giúp luôn cho việc liên
lạc cách mệnh ra vào. Bùi làm công tác ấy rất hăng hái. Bùi đã chạy cơm gạo cho ba lớp huấn
luyện của Đồng chí hội ở Bản Đảy. Nhƣng điều khiếp nhƣợc kia đã thốt ra với câu “tôi không
về” vẫn là một giày vò và một ám ảnh theo mãi, mỗi lần giật mình nghĩ đến hay có ai nói động
đến.
Bùi chạnh lòng điều ấy.
Lúc đó, Bùi đã trừng mắt nhìn Tƣ. Thấy thế, Sơn mắng át Tƣ:
- Không đi thì mặc mày, chƣa chi đã nói chõ!