Page 76 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 76

Đặng đƣa Bùi về Bình Tƣờng. Dọc đƣờng lại một phen khốn khổ vì gặp quân Quảng Đông,

               bắt khiêng đạn. Hai ngƣời đi khiêng mấy ngày, một hôm, vờ ra sông tắm, lẩn đƣợc.
                    Quân Quảng Đông đi, quân Quảng Tây đến.

                    Lần thứ hai, Bùi đã về làm thợ may cho hiệu Hợp Xƣơng. Cái trấn nhỏ vừa trải cơn loạn lạc,
               ngƣời ùn đến ùn đi, đông và chạ ngƣời không kể xiết đƣợc, đêm nào cũng có ngƣời đến khẩn

               khoản xin ngủ nhờ. Một giƣờng Bùi nằm chen chúc những mấy ngƣời. Rồi đến sáng ra thì mỗi
               ngƣời lại đi đâu, không ai biết.

                    Đột nhiên nửa đêm ấy, lính sục vào khám hiệu may Hợp Xƣơng. Hai ngƣời nằm một giƣờng

               và cả Bùi cũng bị lôi đi.
                    Sáng ra, hai ngƣời bị quan quân đem chém rồi bêu đầu luôn ở cửa chợ. Chúng nghi những

               ngƣời này dạo trƣớc đã phá phủ Long An. Bùi sắp bị đem chém nốt. Nhƣng Đặng đến kịp, kêu

               với quan rằng thằng này mới ở Xiêm sang chƣa nói sõi tiếng Tàu; làm sao đi cƣớp phủ Long An.
               Mấy hôm sau, chúng bắt chuộc tiền rồi tha.

                    Những chuyện ấy Bùi vẫn kể và mọi ngƣời đều đã nghe nhiều lần. Ai cũng nghe và thích thú
               nhƣ đọc truyện kiếm khách, bởi vì những chuyện ghê rợn cũng thành quen tai và buồn cƣời, nhất

               là khi buổi chiều uống rƣợu, Bùi vừa kể vừa ra hiệu, lúc đi khiêng đạn, thấy quân Quảng Đông
               lúng túng trƣớc khẩu đại bác, Bùi ngứa mắt xin vào giật cò bắn một phát, đạn nổ inh tai, khi về

               nghễnh ngãng mất mấy tháng...

                    Nhƣng  bây  giờ,  những  câu  chuyện  mà  Bùi  thƣờng  kể  không  đƣợm  một  không  khí  hiệp
               khách giang hồ nhƣ trong truyện nữa, cảnh giết ngƣời và chết oan, những đám cƣớp rùng rợn,

               ngƣời chạy loạn và chết đói khát hàng nghìn, bây giờ ngƣời ta thấy nhƣ đã gần mình, chỉ đêm
               nay hay sáng mai là xảy ra thôi.

                    Quảng Đông và Quảng Tây, lại Vân Nam nữa, bọn quân phiệt nhƣ con chó dại, lại sắp ẩu đả
               nhau.

                    Thê là lại sắp loạn to. Cái trấn Long Châu nhỏ bé, tiều tụy, tan tành nhƣ chơi.

                    Câu chuvện đƣơng bàn, bỗng găng - khi Tƣ ở ngoài phố về. Các chủ ô-tô sợ cƣớp, không
               dám  chạy đƣờng Bình  Tƣờng. Bơ vơ  ở  giữa,  Tƣ mất  việc. Tƣ quay về  đây, cho Sơn  sai  vặt

               những công việc phụ máy. Tƣ đã nghe rục rịch chuyện định dọn đi Nam Ninh. Tƣ không thích đi

               Nam Ninh.
                    Tính nóng, thấy anh em bàn bạc, Tƣ nói sỗ ngay:
   71   72   73   74   75   76   77   78   79   80   81