Page 78 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 78
Rồi Sơn cƣời xoà:
- Tôi ấy à, máy lên Nam Ninh thì tôi theo lên, con nhà thợ ở đâu phải có cái kìm cái búa mới
chịu đƣợc.
Tân hăng hái:
- Tôi đã cho vợ, con về trong làng rồi.
Bùi không vặc với Tƣ nữa, nhƣng Bùi tái mặt, nói trịnh trọng khác thƣờng, nhƣ tuyên bố:
- Xƣởng máy này, anh Tân với tôi bỏ tiền ra bảo lĩnh để ngƣời ta bán chịu, còn tôi đứng tên
mua, làm đƣợc thì anh em đƣợc hƣởng mà có gì trắc trở, nếu chủ máy kiện thì tôi đi tù. Tôi phải
có quyền chứ.
Không ai nói nữa, lẳng lặng sửa soạn dọn xƣởng. Vả lại, câu chuyện cũng thật khó bàn. Thụ
nhƣ Chi, những ngƣời tay trắng, lại mới đến, không biết nói thế nào. Họ im. Nhƣng trong bụng
cũng không thích mà không nói ra. Nhƣ vậy, Long Châu không còn anh em ở nữa.
Mấy hôm sau, Hùng ở Cao Bằng ra. Hùng lấy tiếng là đi mua tơ về Hoà An bán, nhƣng kỳ
tình còn mƣu nhiều chuyện bí mật. Hùng ra Long Châu, có khi đi Nam Ninh. Những câu chuyện
tâm sự, ba ngƣời thƣờng hay bàn vói nhau. Một lần, Hùng bảo:
- Ở Hoà An, cả ở Đông Khê bây giờ mình đã tổ chức vào Thanh niên hết. Cả Cao Bằng, cả
Lạng Sơn nữa. Cách mệnh ở mình chứ ở đâu, mình tổ chức ra cách mệnh. Phải làm thế mới
đƣợc.
Câu nói ấy làm Thụ nghĩ nhiều.
Ngay hôm ấy, Hùng và Chi, Thụ, lại cả Tƣ, bốn ngƣời đi chợ Long Châu. Chợ hồi này vắng.
Các làng sợ có loạn sẽ vỡ chợ nên không dám lên. Chợ vắng ngƣời mua bán thì càng nhiều ăn
mày. Chỉ một ngƣời gánh củi bán ế hôm trƣớc thì hôm sau đã thành ăn mày rồi. Lúc đầu ngƣời
ăn mày còn ngồi xin ăn, vài hôm nữa chỉ nằm ngóc đầu kêu, rồi một hôm chết.
Cả bọn tìm một quán cơm có bán vịt quay họ vẫn quen đến. Nhƣng ngƣời đứng xin đợi đầy
cửa, nhƣ đợi phát chẩn. Lão chủ quán đã đóng cửa, chuồn ngõ sau, về quê đã mấy hôm rồi mà ăn
mày vẫn chực đông ở đấy.
Hùng nói:
- Ở chợ Nƣớc Hai bên Cao Bằng bây giờ còn thƣơng tâm hơn nữa kia. Ngƣời Kinh đói đem
con lên ngƣợc bán, ngƣời Mán hiếm hoi đi mua trẻ con. Ngày phiên thì chợ Nƣớc Hai, chợ
Nguyên Bình, chợ tỉnh chỗ bán trẻ con đông nhƣ chỗ bán lợn. Nƣớc ta mòn mỏi lắm rồi, các anh
ơi!