Page 67 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 67
Nhƣng Thụ vẫn theo đám đƣợc, không đến nỗi khốn đốn. Mọi khi, chƣa có Thụ đến, gặp chợ
may mắn đƣợc đắt hàng bán hết thì họ phải ngày nghỉ ngày bán để đi chặt nhựa đa, nhựa duối về
nấu. Bây giờ vẫn đi chặt nhựa chế thuốc, mà ngày nào cũng ra chợ đƣợc.
Thỉnh thoảng, đến lƣợt Thụ ra cắm cọc, chăng thừng, gõ thanh la. Chỉ hai phiên chợ đƣợc ăn
ra bữa, Thụ lại sức ngay. Và đã múa võ đƣợc cho anh kia đổi tay đi chặt nhựa. Anh ấy khoe ngày
trƣớc anh học võ Sơn Đông chính phái. Còn Thụ thì nói kiểu chảo mã tấn, miếng phƣợng hoàng
của mình là quyền thuật phái Thiếu Lâm. Đƣờng võ của Thụ cũng gọn lắm.
Nhƣng hai phái võ Thiếu Lâm và Sơn Đông ở đây chẳng biết kình địch đánh nhau bao giờ.
Có lẽ vì hai tay võ chỉ trổ các ngón ra vì việc phải làm, múa võ cũng nhƣ nấu cao và chăng thừng
đóng cọc hay quảy hòm và thổi cơm chỉ vì miếng ăn, chứ không phải vì ganh đua, cho nên
không ai ghen tài ai cả. Chẳng biết võ của Thụ có phải là võ lò Thiếu Lâm, hay là gì nữa, thật ra
đó là những miếng võ Thụ học lỏm đƣợc trong mấy truyện kiếm hiệp Tàu. Hồi ở nhà khi Tết,
Thụ cũng hay lùng vào đám có bọn trai Nùng ở Phố Lẩu hay quần thảo, đấu võ và ngồi kéo cánh
tay thử sức nhau cả đêm. Thụ mải xem lại tinh ý đã học đƣợc. Ai ngờ mà có lúc đem ra đời kiếm
sống!
Có ngày chẳng bán đƣợc một lá thuốc. Ngày ấy không thổi cơm, mỗi ngƣời chỉ đƣợc một
suất vài củ khoai hay cái bắp ngô. Nhƣng cũng không thế khổ nào bằng khi đi ăn mày nữa. Thụ
chăm chỉ, hiền mà vui tính. Hai ngƣời kia đều mến. Đi lâu rồi hỏi ra họ cũng là ngƣời nghèo ở
Liễu Châu, bỏ làng đi, đã đến tận Hồ Nam, vẫn không kiếm đƣợc nghề gì khác mới nghĩ ra cách
bán thuốc. Mấy năm nay, cứ định dành dụm tiền mua lấy con khỉ hay con trăn, nhƣ đám bán
thuốc tƣơm tất hơn, cố dạy loài vật làm trò để đỡ khó nhọc cho ngƣời một tý. Nhƣng vẫn chƣa có
tiền. Lúc nào cũng chỉ nhùng nhằng mấp mé khỏi đói thế này thôi.
Càng đi xuống, phong cảnh càng quen mắt, mênh mông là những vùng hoa mua tím nhờ
nhệch, những đồi sim nở đỏ thậm, đến lúc tàn thì nhạt trắng, nhƣ cái áo cải hoa cũ rách loang lổ
của ngƣời đàn bà Hồ Nam ngồi bới củ ngoài đồng. Con tắc kè kêu gọi bạn trên núi đá sao nghe
đêm quen thế, buồn thế. Chú gà gô cứ gáy eo éo suốt buổi trƣa trong lòng trũng trái đồi trọc. Thế
là Thụ đã đi qua hết mùa xuân vào giữa mùa hạ từ Vũ Hán về đây.
Thụ bàn khéo với anh em:
- Chúng ta cứ thẳng đƣờng này xuống Long Châu rồi xin đồn Tây cho sang Lạng Sơn. Lúc
còn ở nhà tôi vẫn nghe nói bên Lạng Sơn cũng kiếm ăn đƣợc. Những tháng giáp hạt ngƣời ta hay
chạy sang đấy mua sắn.