Page 63 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 63
Thẳm sang lên dốc Kéo Sa về Nhân Lý ấy, đến mùa đi qua đấy tha hồ hái bƣởi ăn, Thụ nhớ
không?
- Này Chi, có khi ở Long Châu bây giờ có liên lạc của cách mệnh đến rồi.
- Ừ, chuyến này về Long Châu.
Thụ sôi nổi:
- Chi có nghĩ nhƣ Thụ không, chúng mình chuyến này về đến Long Châu thì đã thành một
ngƣời luân lạc, xốc vác lắm rồi, mình có thể đi kiếm củi, có thể làm nghề đốt than, chỉ khổ thôi
chứ không khó nhƣ anh Bùi nói đâu. Bùi có cái máy khâu, chỉ biết ngồi đạp máy nhàn nhã nên
cái gì cũng thấy khó mà thôi. Chúng ta sẽ ở Long Châu, làm gì cũng làm đƣợc, đợi cách mệnh
cho kỳ đƣợc, Chi ạ.
Rồi Thụ đứng dậy, vƣơn vai:
- Mới mấy tháng mà nghĩ lại nhƣ mấy năm.
Hôm sau, đi trong bọn, Chi thấy mình khoẻ, rảo bƣớc nhanh hơn. Có phải vì lòng phấn đấu
và những niềm hy vọng trong câu chuyện đêm qua. Nhƣng chẳng may suốt ngày hôm ấy lại
không kiếm đƣợc một miếng. Đến chiều thì Chi đã mệt lắm. Qua một cánh đồng rộng sang đầu
xóm kia, trời sắp tối. Mọi ngƣời trông thấy những thửa ruộng khoai tháng ba vừa dỡ, dây khoai
còn dằng rợ trên mặt luống đất đỏ ngòn. Một ngƣời kêu:
- Có bữa đây rồi, anh em ơi! Mót khoai!
Quả nhiên, bới một lúc, đƣợc hàng chục củ khoai kẹ. Thụ bảo Chi bới tiếp để Thụ vào xóm
xin nƣớc và tìm chỗ nghỉ cho cả bọn.
Trời chạng vạng. Mặt trăng đầu tháng đã nhợt nhạt lơ lửng trên cành liễu sau lƣng. Vừa vào
đến giữa xóm, Thụ nghe ngoài đồng ai nói xôn xao rồi tiếng quát ầm ầm. Từng tràng mõ nổi
ngay đầu đƣờng, trƣớc còn lác đác, sau dồn dập lan xa, rồi khắp bốn phía vẳng lại tiếng mõ trong
lúc trời đã buông tối xuống hẳn. Cả vùng sôi sục nổi mõ.
Ở Văn Uyên, Thụ đã biết cái lệ khi có cƣớp vào thì các xóm quanh đấy nổi mõ báo cho nhau
rồi cùng hò reo vác dao gậy ra đón đánh cƣớp. Có lẽ đây cũng thế. Thụ vội chạy trở lại chỗ cũ.
Một toán gậy tày, tay thƣớc, đinh ba, rầm rập đến. Trong xóm trƣớc mặt, ngƣời đổ ra nữa,
đông nghịt.
Thụ hỏi to vào giữa đám:
- Có việc gì đấy?
- Cƣớp!