Page 58 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 58

Có ngƣời khóc hu hu:

                    - Các ngƣời đem tôi đi, bỏ chết tôi ở đây à?
                    Một ngƣời quan nào ấy cũng đeo kính trắng nhƣ thằng quan ở Long Châu ra trỏ tay cho một

               lũ lính khác xông đến đánh túi bụi. Chúng vừa đánh vừa xỉ vả:
                    - Mấy tháng ăn vào tiền của Chính phủ rồi, còn muốn ăn đến lúc chết chém nhƣ bọn mộ lính

               ở Long Châu mới thôi à?
                    Ngƣời ta nằm lăn ra đấy, cho đánh. Đến lúc chúng nó hô thêm nhiều lính nữa đem lƣỡi lê và

               đại đao sáng trắng nhƣ vôi ra toan đâm, bấy giờ mới chịu chạy. Thế là chúng tống đƣợc cả bọn ra

               cửa, tống luôn cả hai ông “bài trƣởng” ra. Hai “bài trƣởng” mất nốt chân lính! Họ kêu khóc, gào
               thét váng cả quãng đƣờng. Ngƣời đi đƣờng cũng không ai xúm lại xem. Cảnh huyên náo nhƣ thế

               ở cửa trại lính, đâu cũng thế, cũng là chuyện thƣờng ngày.

                    Cái thành phố Vũ Hán, ăn mày ngổn ngang ngoài đƣờng nhiều hơn ngƣời làm, đi suốt buổi
               vẫn chỉ thấy gạch và đá dƣới chân. Biết nậy gì lên mà ăn cho sống ngƣời!

                    Và còn ghê hơn câu chuyện ngƣời hôm nọ chui cống ra phố về kể lại. Mỗi ngã ba ngã tƣ
               đƣờng đều có cọc bêu đầu. Ngang nhìn đâu cũng thấy đầu lâu ngƣời. Nhặng xanh bay từng làn

               nhƣ khói trên thành phố. Từ khi Hứa Khắc Tƣờng mở đầu cuộc phản hợp tác Quốc Cộng ở
               Trƣờng Sa thì tình hình cách mệnh Vũ Hán dần dần nghiêm trọng, cho tới ngày 15 tháng bảy

               1927, Uông Tinh Vệ  trong Chính  phủ  Vũ Hán tuyên bố hợp tác lại  với  tập đoàn phản động

               Tƣởng Giới Thạch ở Nam Kinh, chúng ra mặt chống cách mệnh thì Vũ Hán trở thành lò sát hại
               đảng viên cộng sản, quần chúng cách mệnh và nơi giết ngƣòi cƣớp của suốt ngày đêm, lúc đầu

               còn nghe tiếng kêu khóc bây giờ ngƣời bị giết cũng im lặng, thành phố nhƣ cái tha ma. Đƣờng
               vắng tanh. Chỉ có lính Quốc dân đảng đeo đại đao đi đi lại lại dƣới những cái đầu lâu. Chốc

               chốc, một chiếc xe la kéo chất đầy các thứ chúng vừa cƣớp đƣợc ở phố nào, ầm ầm qua.
                    Không thể nán lại. Chỉ mấy bƣớc chân cũng mấy lần trông thấy cái chết treo lơ lửng trên đầu

               mình.

                    Đến chiều thì cả đám tản dần đi đâu không biết. Cũng biến mất; không thấy hai ông “bài
               trƣởng” bơ vơ kia nữa.

                    Còn lại mƣời mấy ngƣời ngơ ngác nhìn nhau.

                    - Tôi ở Phật Sơn.
                    - Quê tôi ở Hạ Đống.

                    - Nhà tôi ngay ngoài trấn Long Châu.
   53   54   55   56   57   58   59   60   61   62   63