Page 55 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 55
- Có trốn ra không? Đi Vũ Hán à?
Thụ nói chậm chậm, nghĩ ngợi:
- Cứ đi đã, Chi ạ.
*
* *
Thêm mấy bọn ở các nhà mộ khác cộng lại, bây giờ thành một đoàn ngót trăm con ngƣời từ
Long Châu lên Vũ Hán. Có hai lính cũ đi kèm. Anh em gọi là ông bài trƣởng [12] . Nhƣng chỉ thấy
bài trƣởng cầm cái gậy. Mấy hôm sau hỏi ra, cũng không phải hai ngƣời lính cũ ấy là bài trƣởng.
Đến chỗ nghỉ đêm đầu, kiểm lại, thấy trốn mất ba chục ngƣời. Sau phải tập trung tiền của sở
mộ phát cho toán trƣởng giữ. Đến lúc một toán trƣởng cuỗm tiền đi thì lại vỡ cả lũ. Nhƣng có
những ngƣời hết tiền rồi, vẫn ở ì ra. Đánh cũng không đi. Toán khác phải nuôi báo cô, cho theo.
Sau cùng, chẳng biết ai nghĩ ra cách ấy, họ chia từng tốp năm ba ngƣời đi kèm nhau. Lúc đó, chỉ
có ốm thì nằm lại chứ không còn ngƣời trốn. Nhƣng lúc ấy cũng không ai trốn nữa. Vì dần dần,
mù tịt đƣờng đất. Đã xa quê.
Ròng rã, ngày đi đêm nghỉ.
Ngày lại ngày, hôm nay không ai biết mai ra sao. Mỗi lúc bƣớc vào một thời tiết trái nắng
trở trời khác nhau. Có hôm rét cắt ruột, có khi mƣa rầu rĩ mấy ngày, có ngƣời đƣơng đi cũng ngã
ra chết.
Mấy ngày đầu, Thụ và Chi khiêng cái chảo gang to. Có đƣợc cái ấy của Chính phủ đế thổi
cơm, còn thiếu thì nghỉ đâu mƣợn đấy. Không phải mọi ngƣời tử tế hoặc công bằng với nhau.
Thụ và Chi khiêng chảo chỉ vì cái chảo nặng, không ai muốn khiêng. Nhiều ngƣời đi tay không,
chẳng có một mảnh áo để thay đổi. Nhƣng cũng lùi lũi đi, không biết có cái chảo.
Hai anh em khiêng chảo. Còn vui, vừa đi vừa hát lƣợn, có khi làm cô then hát buồn cƣời.
Đến chỗ nghỉ, một ngƣời vơ củi, một ngƣời đi mua gạo về cặm cụi thổi cơm. Cơm chín, chia
từng ngƣời. Còn mảnh cháy vụn dính chảo cũng chia hết.
Thế mà có ngƣời còn sừng sộ:
- Chúng mày thổi cơm xong chúng mày lại chia. Thế thì chúng mày ăn gian hết. Để tao ở
giữa đứng ra chia mới công bằng đƣợc.
- Ừ thì mày chia.