Page 56 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 56

Thụ và Chi nhƣờng ngay anh nọ chia cơm. Cùng chịu nỗi khổ, dù có chút nào nhỏ nhen cũng

               chỉ là những ngƣời đáng thƣơng. Bởi vậy, không chia cơm nữa nhƣng hai ngƣời vẫn chịu khó vơ
               củi, đong gạo, thổi cơm, nấu nƣớc, cọ chảo cẩn thận. Đến khuya, tắm nƣớc nóng thoả thích mới

               xong việc và ngả lƣng một chút. Rồi ngày ngày khiêng chảo đi.
                    Một hôm sắp đƣợc ăn thì xảy ra trận đánh nhau loã lợi chảy máu miệng, máu đầu. Có một

               ngƣời đứng rình rồi vẫy tay cho một bọn xúm lại đánh cái anh hôm trƣớc sừng sộ tranh chia
               cơm. Thụ phải xô vào can. Bấy giờ mối hiểu tại sao họ đánh nhau. Bọn kia đã bắt đƣợc anh này

               vừa chia vừa ăn vụng, lại lấy trƣớc phần mình to, lại thƣởng riêng cho mình miếng cháy bằng

               bàn tay, bảo là công khó nhọc ngƣời chia. Buổi chiều càng lộn xộn. Chƣa chín cơm, mấy bọn đã
               xô cả vào nhận chia, ngƣời đánh nhau loạn xạ chạy quanh bãi kêu khóc, táo tác một lúc.

                    Thấy thế, Thụ nói:

                    - Từ giờ, lại để tôi chia cơm. Anh em có bằng lòng không?
                    Những ngƣời đầu bò nhất cũng cƣời hỉ hả, kêu: đƣợc rồi! Đƣợc!

                    Thụ lại đứng ra chia cơm, chia thật phân minh. Từng miếng cơm chia đều, cẩn thận từng hạt
               rơi, làm cho mọi ngƣời cảm thông số phận lƣu lạc phải dắt nhau đi. Họ không đánh nhau nữa.

               Mỗi ngày đƣờng lại cùng nhau kể nỗi khổ đời mình. Thụ và Chi không nói cho ai biết mình là
               ngƣời Lạng Sơn. Nhƣng họ hiền lành, hay giúp ngƣời khác, lại biết chữ. Ai cũng quý. Từ đấy về

               sau, mọi ngƣời bảo nhau thay vai khiêng cái chảo gang. Không để Thụ và Chi vác nữa.

                    Ròng rã hơn một tháng.
                    Một hôm, đoàn ngƣời đi lính mộ hỏi thăm thì biết họ đƣơng đi gần tới Vũ Hán. Họ xin ông

               “bài trƣởng” cho nghỉ lại một hôm ở ngoài thành. Không ai bảo ai mà đều có ý sợ, muốn nằm
               cho lại sức, không ai muốn đến chỗ trại giao quân mà ngƣời ta thấy mình lại tiều tuỵ quá. Nhỡ sở

               mộ chê ốm yếu thải ra ở đây thì thật chỉ có chết.
                    Qua sông Trƣờng Giang, sóng đỏ lừ cao bằng đầu, đã khiếp! Đoàn ngƣời đói khổ cứ thấy

               thuyền bơi mãi chƣa sang hết sông. Từ thuở bé, không ai thấy sông nào to đến thế. Sông này nhƣ

               sông về âm phủ, đã qua chắc khó trở lại.
                    Nhƣng vào đến trại lính Vũ Hán lại vẫn nằm đợi, lại nằm trông ra cái bãi cỏ rộng, đằng cuối

               là chân tƣờng cao. Ngày ngày, nghe trăm nghìn thứ tiếng ồn ào ngoài thành phố vang tới, càng

               sốt ruột. Có một ngƣời táo bạo, tìm đƣợc cái lỗ cống, chui ra, đi xem trộm Vũ Hán ra sao.
                    Tận chiều mới về. Chỉ ra ngoài có một buổi mà trông mặt mũi anh ta mờ mịt, chân đi thất

               thểu, ngƣời cao vêu hẳn hơn lúc đi.
   51   52   53   54   55   56   57   58   59   60   61