Page 57 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 57
Anh kể:
- Chúng mày ạ, tao đi xa lắm.
- Xa mãi đâu?
- Tao trở ra tận chỗ bờ sông hôm nọ. Tao đứng một lúc mà đƣợc xem mấy cái xác chết trôi
qua. Ngƣời trên bờ tranh nhau lội ra lột lấy quần áo.
- Có gì nữa không?
- Cái chợ to gấp trăm chợ Long Châu, có mƣời cửa vào.
- Mày kiếm đƣợc gì ăn mà đi cả ngày thế?
- Cũng nhƣ Long Châu.
- Nhiều thứ lắm hả?
- Chẳng có thứ gì, chỉ nhiều ăn mày, nhiều ngƣời hủi.
- Có vào chợ xem không? Chợ cũng thế à?
- Cổng chợ nào cũng có cọc để bêu đầu, nhƣ chợ dƣới Long Châu ta, đông hơn dƣới ta, mỗi
cổng năm cọc, cọc nào cũng có cắm đầu lâu mới...
- Thôi, đừng nói nữa!
Đến tối, Thụ mới hỏi ngƣời ấy:
- Chợ có thấy ngƣời bán củi không?
Nghĩ một lát, anh ta mới nói, không hiểu sao lại lắc đầu:
- Nhiều lắm, chợ toàn ngƣời bán củi.
Nhiều ngƣời cũng nghe tiếng và cùng thở dài. Thế thì Vũ Hán còn khó hơn Long Châu.
Hôm sau, anh chàng táo bạo ấy không chui cống ra phố chơi nữa.
Đến một tháng qua rồi.
Ngày kia, có ngƣời xuống gọi cả bọn lên cho quan hỏi. Chƣa trông rõ ngƣời đã nghe trong
nhà có tiếng chửi mắng lát sát ra:
- Tỉnh Quảng Tây bãi lệnh lấy lính đã lâu mà chúng mày còn nằm vạ Chính phủ ở đây à?
Muốn vào tù không? Ban mộ lính ăn cắp tiền của Chính phủ ở Long Châu đã chết chém cả rồi
đấy! Chúng mày biết chƣa?
Tiếng quát lớn thúc ra:
- Cút ngay!
Chƣa ai trông thấy ông quan trong nhà, cả bọn đã bị lính đẩy hết xuống thềm. Hai lính chạy
ra xách đi mất cái chảo vẫn thổi cơm mọi khi.