Page 60 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 60
Buổi tôi ấy, nghỉ lại. Ngƣời lo việc thổi cơm hôm sau đi hỏi tiền góp của anh em. Một lát,
trong bóng tối ở cái điếm cỏ đầu xóm, mà cả bọn ngủ lại ở đấy, ngƣời ấy tuyên bố:
- Không ai còn đồng nào bỏ ra nữa đâu!
- Có thật không?
Sự thật ghê rợn đã đến mà chƣa ai tin là thật.
Một ngƣời nghĩ thế nào, rồi bàn:
- Tao nghĩ ra một cách làm đƣợc thì sung sƣớng ngay. Ta đông thế này mà cũng hãy còn
sức, hay là ta xoay ra đi ăn cƣớp.
Thụ can:
- Không nên. Đừng làm ngƣời khác khổ nữa.
Một ngƣời nói bải ra:
- Khoác thế chứ cũng chẳng ăn cƣớp nổi cái gì đâu. Đi ăn cƣớp cũng phải to vốn liếng, có
thằng dắt đất, thằng trèo tƣờng, thằng nạy cửa, đằng này không có đứa đƣa đƣờng, không súng,
không dao, không có cả bó đóm tốt để bật hồng. Ấy đấy, ăn cƣớp mà không xuất vốn thì hóa ra
ăn mày, ăn mày cụt đầu.
Không ai còn cãi nổi câu nói kèm theo con tính thành thạo, kỹ lƣỡng ấy. Mọi ngƣời ngồi im.
Đêm cuối xuân sang hè mát rợi hơi cỏ non mà cổ cứ khát đặc quánh lại, không thở đƣợc. Lo quá.
Lát sau, một ngƣời lại bàn:
- Hay là mai ta đi hỏi xem làng nào có việc làm. Đập đất, đào móng, đóng gạch, ngói, bới
khoai, rào vƣờn... đƣợc cả.
Việc ấy có vẻ dễ nghe và làm đƣợc. Ai nấy khấp khởi hy vọng. Nhƣng mới qua nửa buổi
sáng hôm sau đã lặng ngƣời. Hỏi đâu cũng đƣợc nghe câu trả lời tƣơng tự:
- Vùng này mất mùa đƣơng sắp đem giết bớt ngƣời đi, chúng mày muốn đi giết ngƣời thuê
thì may ra có việc.
Nhiều ngƣời thở dài, rơm rớm nƣớc mắt.
- Giá ngƣời ta có làm phúc mà mƣợn thì tay tôi cũng không cầm nổi cái xới nữa rồi. Sắp chết
đói cả. Đành đi ăn mày xem còn sống thêm đƣợc ngày nào nữa thì sống.
Thụ nói:
- Đến nƣớc này thì phải đi ăn mày thật, anh em ạ. Ta cứ thử đi, đến bữa thì chia nhau vào xin
trong xóm. Cứ nói thật là đi mộ lính, bị quan lừa, phải thải về, không có lƣơng ăn đƣờng, nhờ bà
con giúp cho sống về đƣợc đến quê. Nói thật vậy, may ra...